Đọc truyện thai giáo tháng thứ 6 là hình thức thai giáo ngôn ngữ, thai giáo cảm xúc, thai giáo tưởng tượng. Kể chuyện thai giáo tháng thứ 6 là cách rất hiệu quả để giúp bé làm quen với ngôn ngữ từ sớm, kích thích trí não phát triển.
Vào một ngày cuối xuân, những tia nắng đua nhau nhảy nhót trên mặt hồ nước. Mặt hồ lung linh, rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Bỗng nhiên trời nổi gió. Chị Mây sà thấp xuống mặt hồ. Hồ nước cuộn sóng nói với chị Mây: “Khi có ánh nắng, tôi lóng lánh đẹp hẳn lên, thế mà chị lại che nắng của tôi”. Chị Mây tung tà áo đen kịt và nói:
– Cô bé ơi! Nếu không có tôi thì sao có cô?
– Tôi cần gì chị – Hồ nước lớn tiếng nói.
Chị Mây tức giận bỏ mặc Hồ nước và bay lên tận trời xanh.
Những ngày hè trời nắng chang chang. Hồ nước bị nung nóng bốc hơi dần lên nên ngày càng bé lại. Chị Mây vẫn giận hồ nước nên ở tít trên cao. Hồ nước bị cạn kiệt dần. Nó cầu cứu: “Chị Mây ơi! Không có chị tưới nước xuống tôi chết mất”. Bầy cá tôm trong hồ cũng than vãn: “Chúng tôi chết mất vì thiếu nước…”
Nghe tiếng gọi của Hồ nước và tiếng than vãn của bầy cá tôm…Chị Mây bay về tưới nước xuống Hồ cả một ngày đêm. Hồ nước lớn dần lên. Mặt hồ lao xao song: “ Cảm ơn chị Mây!Cảm ơn chị Mây!”. Hồ nước im lặng suốt cả mùa thu và mùa đông. Mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ cho bầu trời xanh ngát cao vời vợi soi mình. Tà áo đen của chị Mây nhỏ dần. Mùa xuân sang, tà áo của chị Mây chỉ còn bằng dải lụa. Chị vội sà tấm thân mỏng tang, bé nhỏ xuống hồ nước mà nói:
– Không có cô bé, tôi cũng teo tóp dần không sống nổi đâu!.
Hồ nước lao xao sóng. Ông mặt trời tốt bụng rọi những tia nắng ấm đầu hè xuống mặt hồ. Hồ nước bốc hơi. Trên trời cao, chị Mây lớn dần lên. Từ đó Hồ nước và Mây không bao giờ tranh cãi kể công với nhau nữa. Cả hai đều thấm thía bài học: “Ở đời không ai sống được một mình”.
Thỏ và Nhím là đôi bạn rất thân. Thỏ vốn thông minh nhưng nghịch ngợm hay leo trèo nhảy nhót khắp nơi. Nhím hiền lành, chịu khó, tính tình cẩn tận, chắc chắn.
Một hôm Thỏ rủ Nhím ra ven rừng chơi. Cạnh rừng có một con đường đất đỏ chạy qua, bên kia là bãi cỏ rộng nhiều hoa thơm, bướm lượn, trông thật thích mắt.
Thỏ nói với Nhím: “Chúng mình chạy nhanh qua đường, sang bên kia tha hồ mà hái hoa, bắt bướm. Vốn tính cẩn thận Nhím nói: “Bên kia đường là bãi cỏ trống vắng, trên đường lại có ô tô chạy chúng mình đứng ngắm hoa cũng được.
Thỏ nghĩ: “bãi cỏ rộng thế tha hồ mà chạy nhảy, nếu có gì nguy hiểm thì mình chạy nhanh là được.
Nghĩ rồi, Thỏ chạy băng qua đường. Vừa lúc ấy có một chiếc otô chạy đến. Thấy Thò, ôtô vội phanh thắng két một cái, chú Thỏ bé nhỏ chui tọt vào gầm xe, chiếc đuôi xinh đẹp của nó đã bị xe đè lên đứt rời ra.
Thấy Thỏ bị nạn, Nhím vội chạy ra đỡ Thỏ vào lề đường. Bị mất đuôi, Thỏ đau đớn, nó ân hận vì đã không nghe lời Nhím, chiếc đuôi của Thỏ còn lại một đọan ngắn ngủi trông thật xấu xí.
Nhím động viên Thỏ: “Từ nay chúng mình cùng phải cẩn thận hơn khi sang đường, phải nhìnsang trái, sang phải, không có xe đến gần mới được qua đường”. Thỏ bẽn lẽn: “Tớ đồng ý”.
Câu chuyện kể về hai anh em nhà thỏ: Ở một nhà kia có hai anh em thỏ xám sống cùng mẹ. Bố đi làm việc xa nên cậu nào cũng tỏ ra là đứa con biết thương mẹ nhất và đáng khen nhiều nhất. Thỏ anh biết mình lớn hơn nên lúc nào cũng nhường nhịn em. Song thỏ em thì ngược lại, thỏ em thích mình ngoan hơn anh, được mẹ khen mình nhiều hơn anh. Biết được chuyện đó, một hôm thỏ mẹ bảo hai anh em:
– Buổi nay các con được nghỉ học. Thỏ anh lên rừng hái cho mẹ mười chiếc nấm hương, thỏ em thì ra đồng cỏ bứt cho mẹ mười bông hoa đồng tiền thật đẹp. Đường hơi xa, các con đi phải cẩn thận đấy nhé, đừng có rong chơi, la cà ở đâu đấy.
Hai anh em vâng lời, hăng hái đi ngay, thỏ em hăm hở chạy một mạch ra đồng cỏ. Cậu ta mải miết đến nỗi không nhìn ngắm gì, không để ý đến việc gì ở xung quanh. Tới nơi, thỏ em chưa vội hái ngay những bông hoa vừa trông thấy. Cậu ta đi vòng một lượt, chọn khóm đẹp nhất, bông rực rỡ nhất mới bứt mang về. Ra khỏi cánh đồng, thỏ em chạy một hơi ào vào nhà ríu rít:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con mang được hoa đẹp về rồi đây này! Mẹ khen con đi!
Thỏ mẹ đón lấy bó hoa, xuýt xoa:
– Hoa đẹp lắm! Con của mẹ ngoan quá!
Thỏ em hớn hở:
– Con không la cà một tí nào ở dọc đường đâu đấy mẹ ạ!
Thỏ mẹ nhìn con âu yếm:
– Thế trên đường đi, con có gặp ai, có thấy gì không con?
Thỏ con nhanh nhẩu:
– Có, có mẹ ạ. Con thấy sóc, em bé con nhà bác sóc vàng, đứng khóc bên gốc ổi, em ý hư nhỉ mẹ nhỉ?
– Thế con có hỏi vì sao em khóc không con?
– Không mẹ ạ. Con sợ mẹ ở nhà mong.
– Thế còn đến lúc trở về thì sao?
– Lúc về á! Lúc về con gặp nhím. Nhím cứ đòi xin một bông hoa của con ý.
– Thế con có cho nhím không?
– Không đâu! Con không cho đâu mẹ ạ. Con hái đúng mười bông mang về cho mẹ thôi.
Thỏ mẹ nghe xong không hỏi gì thêm.
Hai mẹ con chờ rất lâu mới thấy thỏ anh về. Chiếc giỏ đẹp đeo bên sườn thỏ anh đầy những nấm hương và mộc nhĩ. Thỏ anh vừa chào mẹ, vừa bốc từ trong túi áo ra từng nắm hạt dẻ đưa cho thỏ em.
– Em thích ăn hạt dẻ, anh mang về cho đây này.
Thỏ mẹ hỏi thỏ anh:
– Sao con hái nhiều thế?
Thỏ anh tươi cười:
– Cũng một công đi, con hái nhiều để dành lần sau có cần đến, mẹ đỡ phải vào rừng.
Thỏ mẹ lại hỏi:
– Sao con đi lâu thế hả con?
Thỏ anh thưa:
– Thưa mẹ, trên đường về con còn phải đợi cô gà hoa mơ.
– Thế cô gà hoa mơ làm sao hả con?
– Dạ, cô gà hoa mơ dẫn đàn con đi ăn bị lạc mất một đứa. Cô tìm nháo nhác cả lên. Con phải dừng lại để giúp cô tìm cậu gà nhiếp bị lạc. Tìm thấy rồi, con lại vừa đi vừa đợi cô dắt lũ trẻ cùng về, kẻo lại bị lạc lần nữa. Vì vậy, con đã về chậm mẹ ạ!
Nghe thỏ anh nói xong, thỏ mẹ mỉm cười gật đầu, gọi cả hai anh em đến và nói:
– Các con của mẹ, các con rất đáng khen vì đã biết vâng lời mẹ. Nhưng thỏ anh đáng khen nhiều hơn. Thỏ em luôn luôn nghĩ đến mẹ là đúng rồi. Song thỏ anh ngoài mẹ ra còn biết nghĩ đến người khác nữa, còn biết hái nấm này, mộc nhĩ này, và mang quà cho em, giúp gà mẹ lúc khó khăn. Thỏ em ạ, con hãy làm những việc tốt không phải để được khen. Và trước hết là vì niềm vui được làm những công việc giúp ích cho người khác con nhé.
Thỏ em hiểu ra, bẽn lẽn nói:
– Thưa mẹ,vâng ạ!
Trong khu rừng nọ có một con Cáo và một con Mèo sinh sống. Mèo vốn tính hiền lành còn Cáo luôn tự cao, tự đại cho mình là người thông minh tài giỏi hơn người.
Một sáng đẹp trời, Mèo con ra khỏi nhà đi dạo và gặp Cáo. Nghĩ Cáo là người biết điều từng, trải, ai ai cũng kính nể nên Mèo thân mật bắt chuyện:
– Xin chào anh Cáo. Anh vẫn khỏe chứ?
Nghe Mèo chào, Cáo không những không trả lời mà còn nhìn Mèo từ đầu tới chân bằng ánh mắt khinh khỉnh. Cuối cùng Cáo mới lên giọng hách dịch:
– Ồ, cái đồ ngốc kia! Mi không xứng đáng được hỏi thăm sức khỏe của ta. Thử hỏi xem, mi có được những tài nghệ gì nào?
Trước lời lẽ khinh miệt của Cáo, Mèo vẫn khiêm tốn đáp:
– Tôi chỉ có một tài duy nhất thôi anh Cáo ạ!
Cáo liền hỏi dồn:
– Tài gì? Tài gì nào?
Mèo thủng thẳng đáp:
– Đó là tài khi bị Chó đuổi tới bên, tôi có thể nhảy phắt lên cây khiến chúng không thể bắt tôi được!
Cáo cười vang, bỉu môi, vênh vênh cái mặt kiêu ngạo nói:
– Tưởng gì, chỉ có thế thôi à? Ta đây thông thạo trăm thuật khác nhau và còn có cả một túi đầy mưu trí. Mi làm ta thấy thương hại quá. Hãy theo ta, ta sẽ dạy mi cách thoát thân khỏi lũ chó!
Vừa lúc ấy, một người thợ săn cùng đàn chó đi tới. Mèo nhanh chân nhảy tót lên cây và rối rít kêu Cáo mở cái túi mưu trí của nó ra. Nhưng Cáo cứ loay hoay, loay hoay mãi chưa biết túi mưu trí để ở chổ nào. Thế là Cáo liền bị lũ chó săn túm chặt lấy.
Ngồi an toàn trên ngọn cây, Mèo nói vọng xuống:
– Này anh Cáo ơi, anh nói anh có trăm mưu trí mà bây giờ lại như gà mắc tóc thế. Giá mà anh chỉ có một cái tài leo cây như tôi thì đâu đến nổi mất mạng phải không?
Lúc này Cáo mới thấy ân hận nhưng còn biết kêu ai! Mặc cho Mèo nói gì thì nói, Cáo chỉ còn mỗi một việc là im lặng chờ ai đó tới giúp!
Dưới giàn hoa tường vi rực rỡ là nơi ở của rất nhiều loài bướm. Ở đó có ba chú bướm nhỏ là bướm vàng, bướm trắng và bướm hồng. Ba chú là anh em họ của nhau, lúc nào cũng yêu thương, khăng khít. Bất kể nơi nào có bướm vàng thì người ta cũng thấy có mặt hai chú bướm còn lại. Bố mẹ của cả ba rất yên tâm.
Một hôm, cả ba anh em đang nô đùa trên các khóm hoa thì trời bất ngờ đổ mưa. Thấy ở gần đó có một bông hoa Lily màu hồng thật to, ba chú bướm bay đến nhờ giúp đỡ:
- Chào cô, bọn cháu bị ướt mưa, không thể bay được nữa. Cô cho bọn cháu trú dưới cánh hoa của cô một lát nhé?
- Ôi, cô là hoa Lily hồng. Cô chỉ cho bướm hồng trú thôi.
Bướm hồng nghĩ đến chuyện hai người anh em trắng và vàng của mình không có nơi trú ngụ liền từ chối ngay, bay đi nơi khác. Được một quãng ngắn, cả ba nhìn thấy một bông hoa tulip vàng rực rỡ, bèn ngỏ lời nhờ giúp đỡ:
- Chúng cháu chào bác tulip. Bác có thể cho ba anh em cháu trú một lát cho đôi cánh khô lại sẽ bay đi ngay không ạ?
Hoa tulip từ chối ngay:
- Tôi màu vàng nên chỉ thích những người bạn cùng màu với mình thôi. Còn lại hai bạn bướm trắng và hồng đi nơi khác trú nhé!
Bướm trắng và bướm hồng đẩy bướm vàng vào bông hoa nhưng nó lắc đầu không chịu. Nó quyết tâm không bỏ rơi anh em.
Ba chú bướm lại tiếp tục bay đi tìm nơi trú mưa. Lần này thì cả ba chú trông thấy một bông hồng trắng muốt. Cả bọn lại lên tiếng nhờ giúp đỡ, nhưng cô hồng trắng cũng không thể giúp vì cánh hoa của cô quá bé. Thế là cả ba chú bướm đành phải nép vào nhau đứng dưới trời mưa to.
Bác mặt trời nấp sau đám mây đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Cảm động trước sự gắn bó của ba chú bướm nên bác cố vén màn mây để chiếu những tia nắng ấm áp vào chỗ bọn trẻ. Chẳng mấy chốc, mưa tạnh và cánh bướm đã được hong khô.
Câu truyện dạy ta rằng, một người kiên trì làm việc, cho dù chậm rãi, sẽ không bao giờ là người thất bại. Đó là lý do tại sao có câu nói, “Có công mài sắt, có ngày nên kim”.
Ngày xưa, có một con thỏ đi tới một cái ao để uống nước. Tình cờ nó trông thấy một con rùa đang chậm chạp đi tới. Thỏ liền lên tiếng chế nhạo Rùa. Rùa cảm thấy bị làm nhục và thách Thỏ chạy đua.
Thỏ cười mỉa và chấp nhận cuộc đua. Sáng hôm sau, cả hai cùng gặp nhau ở điểm khởi hành và cuộc đua bắt đầu. Như dễ thấy, Thỏ vượt xa rùa về phía trước.
Sau khi phóng được nửa đường, Thỏ bắt đầu cảm thấy buồn chán. Thấy Rùa còn khá xa phía sau, Thỏ nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi một chút. Rồi thỏ dừng lại và tìm ăn những ngọn cỏ xanh non bên đường. Sau khi no bụng, Thỏ cảm thấy buồn ngủ. Thỏ bèn tìm một bụi cây có bóng mát và đặt mình xuống ngủ.
H8
Trong khi đó, Rùa vẫn tiếp tục bước từng bước chậm chạp và một lúc sau thì vượt qua Thỏ đang ngủ say. Cuối cùng Rùa đã đi đến đích trước Thỏ và thắng cuộc đua.
Khi thỏ thức dậy thì đã khá trễ. Nó sợ rằng Rùa có thể đã qua mặt. Vì vậy, Thỏ lấy hết sức phóng thật nhanh, nhưng phải thất vọng khi thấy đối thủ đã có mặt ở đích như một kẻ chiến thắng.
Lời bình Truyện thai giáo Thỏ và rùa: Câu truyện dạy ta rằng, một người kiên trì làm việc, cho dù chậm rãi, sẽ không bao giờ là người thất bại. Đó là lý do tại sao có câu nói, “Có công mài sắt, có ngày nên kim”.
Giải thích chữ khó:
Ao: small pool – Tình cờ: incidentally, by chance – Liền: right away – Lên tiếng: to speak up – Chế nhạo: to mock, to ridicule – Cảm thấy: to feel – Bị làm nhục: to be humiliated – Thách (thức): to challenge – Chạy đua: running race – Cười mỉa: to smirk – Chấp nhận: to accept – Điểm khởi hành: starting point – Như dễ thấy: It’s easy to see – Vượt (qua): to surpass – Phóng: to dart – Buồn chán: bored – Nghỉ ngơi: to rest – Ngọn cỏ: young green grass leaves – Bèn: then – Đặt mình xuống: to lie down – (Điểm) đích: destination point – Thắng: to win – Lấy hết sức: to gather all of one’s strength – Thất vọng: disappointed – Đối thủ: competitor – Kẻ (người) chiến thắng: winner
Ở hiền gặp lành, đại bàng đã lấy đi bình nước có nọc độc rắn để cứu người nông dân.
Có một con rắn đã bất ngờ từ trong bụi rậm phóng ra quấn chặt cổ một con đại bàng. Đại bàng cố gắng vùng vẫy đánh lại nhưng không thoát được. Đại bàng tìm cách bay thật cao rồi lắc mạnh để rắn rớt ra nhưng cũng không được. Trong khi đó, rắn siết cổ đại bàng mỗi lúc mỗi chặt thêm. Đến khi đại bàng bị nghẹt thở đành phải đáp xuống đất.
Một người nông dân tình cờ đi ngang qua thấy sự thể liền chạy lại đánh rắn và giải cứu cho đại bàng. Đại bàng may mắn sống sót liền bay đi.
Rắn tức giận quay lại cắn người nông dân. May mắn thay, rắn cắn không trúng người mà chỉ trúng bình nước mà người nông dân đeo ngang lưng.
Sau đó người nông dân đi về nhà. Trên đường đi, ông cảm thấy khát nước và lấy bình nước ra sửa soạn uống. Thình lình, có một luồng gió mạnh từ trên cao ập xuống; một con đại bàng xà xuống cắp lấy bình nước khỏi tay người nông dân và bay đi mất.
Đại bàng đã lấy đi bình nước có nọc độc rắn để cứu người nông dân.
Bài học từ truyện thai giáo Rắn và Đại bàng: Ở hiền gặp lành
Giải thích chữ khó:
rắn: snake; đại bàng: eagle; vùng vẫy: struggling; mỗi lúc mỗi: more and more; tình cờ: accidentally, by chance; sự thể: incident; sống sót: to survive; ngang lưng: at waist belt; cảm thấy: to feel; khát nước: thirsty; sửa soạn: to be about to; luồng gió: a wind whiff; ập xuống: to fall down; nọc độc rắn: venom
Các ông là những kẻ vô ơn! Một mặt, các ông trú ẩn dưới bóng râm mát của tôi để không bị nắng nóng mặt trời thiêu đốt và mặt khác, các ông gọi tôi là vô dụng. Các ông hãy đứng dậy và rời khỏi nơi đây ngay lập tức để bị nắng mặt trời thiêu đốt một lần nữa.
Vào một buổi trưa giữa mùa hè, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, có hai du khách đi trên một con đường đầy bụi không một bóng cây. Đang lúc tìm kiếm một bóng mát để tránh cơn nắng nóng, họ thấy ở đàng xa có một cây lớn với tàng cây trải dài ra như một cái dù.
Họ đi vội đến cây lớn đó, đặt hành lý xuống đất và ngồi nghỉ mệt dưới bóng mát của tàng cây. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, một du khách nói với người kia, “Thật là một cái cây vô dụng! Không có quả gì ăn được.”
Nghe được câu nói này, cái cây cảm thấy bị xúc phạm và la lên, “Các ông là những kẻ vô ơn! Một mặt, các ông trú ẩn dưới bóng râm mát của tôi để không bị nắng nóng mặt trời thiêu đốt và mặt khác, các ông gọi tôi là vô dụng. Các ông hãy đứng dậy và rời khỏi nơi đây ngay lập tức để bị nắng mặt trời thiêu đốt một lần nữa.”
Giải thích chữ khó:
vô ơn: ungrateful – gay gắt: very hot – du khách: traveler – bụi: dust – tìm kiếm: to look for – tạm: temporarily – tàng cây: branch – vội: hurrily – hành lý: luggage – nghỉ mệt: to take a rest – vô dụng: useless – bị xúc phạm: to be offended – trú ẩn: to take shelter – thiêu đốt: to burn – rời khỏi: to leave