Top 6+ truyện thai giáo tháng thứ 5, truyện cho thai nhi tháng thứ 5 được nhiều mẹ ưa thích nhất.
Một chú Dê con có một đôi sừng bé tẹo tèo teo nhưng lại hay cà khịa với mọi người:
– Tôi muốn húc. Ta húc nhau một cái chơi nào!
– Để ta yên! Bác Gà Trống tây nói rồi trịnh trọng tránh sang một bên. Chú Dê con lại lân la đến gây sự với Lợn con:
– Ta húc nhau chơi nào!
– Lui ra cho tớ làm việc. Lợn con đáp rồi tiếp tục quào đất.
Dê lại chạy đến chỗ bác Cừu già:
– Bác húc nhau với cháu không?
Đi chỗ khác chơi! Bác cần khẩn khoản. Bác đang mệt, để bác nghỉ ngơi.
– Nhưng cháu muốn húc! Thôi, ta cứ húc nhau một cái đi!
Bác Cừu già không nói gì, lẳng lặng đi ra chỗ khác nằm.
Dê nhìn thấy một chú Chó con, nó liền xán lại:
– Ta húc nhau một cú xem nào!
– Nào, bắt đầu! Chó con hăm hở cắn ngay vào chân Dê một cái đau điếng.
– Ối, hượm đã! Dê ta bật khóc. Tớ bảo húc nhau, thế mà cậu làm gì thế?
– Nhưng tớ thì chỉ muốn cắn! Chó con đáp rồi bồi thêm cho Dê con một miếng rõ đau nữa.
Dê con sợ quá co cẳng chạy. Từ đó Dê con chừa hẳn cái thói thích gây sự với mọi người.
Có một chú Mèo con xinh xắn. Một hôm, Mèo đi chơi tha thẩn ngoài vườn. Bỗng trời nổi gió rào rào. Mèo con co cẳng chạy về nhà, vừa chạy vừa kêu:
– Ối! Ông ào! Ông ào!
Chạy qua bờ ao, Mèo nghe có tiếng tõm, tõm, Mẻo kêu:
– Eo ơi! Ông Bõm! Ông Bõm! Rồi chạy bổ vào nhà.
Ngoài trời mua rơi như sao sa. Nghe trên đầu có tiếng lộp bộp, lộp bộp, Mèo hét lên:
– Áo ộp!
Mèo khóc, chó Cún đến bên cạnh dỗ Mèo:
– Mèo đừng sợ!
Đấy là mưa rơi lộp bộp.
Gió thổi ào ào.
Quả bưởi rụng xuống ao: Tõm! Tõm!
Nghe ra, Mèo cười và kêu: Meo! Meo!
Sẻ con chưa đủ lông cánh nhưng lại rất thích bay. Một hôm, Sẻ con tung cánh bay lên, nhưng lại rơi ngay xuống một bụi cỏ mềm.
Một chú Hươu cao cổ vừa bước đến, Sẻ con càng hoảng sợ, kêu khóc rối rít:
– Xin ông đừng ăn thịt con! Mẹ ơi, Mẹ ơi!
Hươu cao cổ nói:
– Sẻ con đừng khóc nữa, tôi sẽ đưa Sẻ con về. Nói xong, Hươu cao cổ quỳ hai chân trước xuống và bảo:
– Sẻ con bước lên đầu tôi và bám thật chắc. Sau đó, Hươu đứng thẳng người vươn cao cổ, đầu Hươu đặt sát bên tổ chim. Sẻ con chỉ còn việc nhảy vào tổ cũ. Sẻ con vui mừng, rồi nói:
Cám ơn, rất cám ơn ông Hươu!
Ngày xưa, các loài vật đều biết nói và hiểu tiếng của nhau. Chúng cùng sống với nhau trong một ngôi rừng và rất yêu thương nhau. Cùng sống trong một khu rừng có một con Hổ rất hung ác. Hổ thường hay bắt nạt các con vật khác nên các con vật vừa ghét vừa sợ Hổ xám.
Một hôm, Hổ đi kiếm mồi mãi mà không được, nó vừa đói, vừa mệt, nó nằm im để tiếp tục rình mối. Bỗng Hổ nhìn thấy một chú Cóc xanh ngồi chồm hổm ở bờ suối. Hổ nhìn Cóc chầm chầm và quát to: Cóc kia, tao sẽ ăn thịt mày! Nghe Hổ quát, Cóc rất lo sợ nhưng cố giữ bình tĩnh và Cóc nghĩ ra một mẹo. Cóc liền nói: Anh đừng cậy to lớn mà bắt nạt tôi, có giỏi anh hãy thi tài với tôi xem ai hơn nào. Nghe Cóc nói vậy, Hổ tức quá, nó gầm lên: Được, nếu mày muốn thì thi, nếu mày thua tao sẽ ăn thịt mày ngay lập tức! Cóc nói: Bây giờ tôi và anh thi nhảy qua suối, ai nhảy qua trước thì người đó sẽ thắng cuộc. Nghe Cóc nói vậy, Hổ bằng lòng ngay, nó bảo: Mày bé tao cho mày nhảy trước. Cóc vội đáp: không anh lớn hơn anh cứ nhảy trước đi, em bé em sẽ nhảy sau. Hổ đồng ý và nó vươn người lao vút qua bờ suối bên kia. Nhưng lạ thay, vừa mới đến nơi Hổ đã thấy Cóc ngồi phía trước, giương đôi mắt lồi nhìn nó và cười. Hổ vừa tức, vừa xấu hổ vì thua cuộc, nó gầm lên và chạy biến vào rừng. Thế là Cóc thoát chết, nó sung sướng vui đùa cùng các bạn. Các cháu thử đoán xem: Cóc đã làm thế nào để nhảy sang được bờ bên kia trước Hổ?
Nhưng lạ thay, vừa mới đến nơi Hổ đã thấy Cóc ngồi phía trước, giương đôi mắt lồi nhìn nó và cười. Hổ vừa tức, vừa xấu hổ vì thua cuộc, nó gầm lên và chạy biến vào rừng. Thế là Cóc thoát chết, nó sung sướng vui đùa cùng các bạn.
Một ngày nắng đẹp, chú Sóc đi dạo trên bờ sông và thấy bên kia sông có một chú Thỏ cũng đang đi dạo chơi.
Sóc tinh nghịch, nhặt một viên sỏi ném về phiá Thỏ. Viên sỏi rơi xuống nước gần nơi Thỏ đứng làm nước bắn lên tung tóe vào mặt và người Thỏ.
Chú Thỏ giận quá, cúi đầu nhặt viên đá ném trả lại bên Sóc. Đá cũng rơi xuống nước và sóc cũng bị ướt như Thỏ.
Lần này đến lượt Sóc tức giận. Sóc lượm một viên sỏi lớn hơn và ném qua bên Thỏ. Cứ thế, chú Sóc và chú Thỏ ném qua ném lại tới khi cả hai cùng mệt nhoài. Sau cùng, Sóc nói với Thỏ:
– Thôi chúng ta đừng ném nhau nữa nhé? Nếu cứ ném như vậy lỡ mà ném vào đầu hoặc vào trán thì đau lắm đấy !
Thỏ chạy qua cầu và chìa tay ra nói:
– Vậy thì mình làm bạn với nhau nhé! Chúng ta cùng nhau đi tắm nắng và xem hoa thì vui lắm bạn nhỉ?
Chú Sóc và chú Thỏ cầm tay nhau vừa đi,vừa hát thật là vui ghế.
Một buổi sáng, hai chú Dê con gặp nhau trên cái cầu nho nhỏ. Một chú nói:
– Bạn tránh ra cho tôi qua trước! Tôi muốn đi thăm bà tôi. Bà tôi bị bệnh ấy mà. Chú Dê kia nói:
– Tôi đang vội đi làm. Bạn tránh ra cho tôi đi trước đi!
Hai chú Dê con chẳng ai chịu nhường ai cả. Cuối cùng, hai chú húc nhau và cả hai đều bị ngã xuống sông.
Bác Bò vàng đi ngang qua, vớt hai chú dê con lên bờ. Bác lau khô đầu cho hai chú dê con và nói:
– Chỉ cần các cháu nhường nhịn nhau một chút xíu thôi là cả hai cũng đã qua được cầu. Bây giờ thì cả hai đều muộn mất rồi.
Hai chú dê con xin lỗi nhau và hứa với bác Bò vàng rằng lần sau gặp ai cũng sẽ không như thế nữa.