Chắc chắn rằng trong mùa Giáng Sinh năm nay, không có đứa trẻ nào trên toàn nước Ý hạnh phúc bằng cô bé Piccola.
Piccola sống ở Ý, nơi trồng nhiều cam và có nắng đẹp quanh năm. Piccola là một cái tên lạ thường đối với một cô bé; nhưng tại quê hương của cô thì chẳng lạ lùng gì. Mẹ cô cho rằng đó là một cái tên dễ thương nhất.
Piccola không có cha, không có anh trai hay chị gái, và cũng không có một em nhỏ để chơi chung và yêu thương. Cô và mẹ sống một mình trong một căn nhà đá cũ kỹ trên một con con phố hẹp và tối tăm. Họ rất nghèo, và mẹ cô phải đi làm cả ngày với những việc như giặt quần áo hay lau nhà để sinh sống.
Vì thế, Piccola phải ở nhà một mình và có rất nhiều thời gian. Cô không có đồ chơi, ngoại trừ một vài viên đá ở sau vườn và một con búp bê rách tơi tả mà mẹ cô nhặt ở ngoài đường về.
Đàng sau nhà của cô có một bức tường đá với một lỗ hổng tròn. Niềm vui lớn nhất của cô là nhìn qua lỗ hổng để ngắm vườn hoa của nhà đàng sau. Cô thích vườn hoa tươi đẹp đủ màu sắc ở bên kia và ngay cả tiếng nước chảy róc rách của bồn phun nước. Cô chưa bao giờ nhìn thấy ai trong vườn vì chủ nhà là một ông lão, và có vẻ như ông ta không còn sức để ra sân sau chăm sóc bông hoa.
Vào một ngày mùa thu, mẹ cô nói với cô rằng ông lão đã qua đời, và căn nhà được một gia đình có con nhỏ mướn; họ từ Mỹ sang để thưởng thức mùa đông ở Ý. Từ lúc này, Piccola không còn cảm thấy cô đơn nữa vì được thấy những đứa trẻ chạy nhảy vui chơi trong vườn. Một hôm, con mèo của những đứa trẻ chạy lạc; cả bọn trẻ lục tìm khắp vườn và tình cờ thấy con mắt đen lánh của Piccola trong lỗ hổng tường. Ban đầu những đứa trẻ sợ hãi không dám nói chuyện với Piccola nhưng qua vài ngày thì quen dần với cặp mắt nhìn qua bức tường. Cô chị cả, Rose, mon men tới nói chuyện với Piccola và phát hiện ra Piccola không có ai chơi chung và rất cô đơn. Sau đó những đứa trẻ nói chuyện với Piccola mỗi ngày và thường mang trái cây và bánh kẹo qua lỗ hổng cho cô.
Khi những đứa trẻ trở nên thân thiện hơn với Piccola, chúng xin ba chúng đục lỗ hổng trên tường to hơn để Piccola có thể qua nhà chơi. Ba chúng thấy Piccola hiền lành và mẹ cô là người tốt nên đã đồng ý phá tường cho lỗ hổng lớn hơn để Piccola chui qua.
Piccola thật vui mừng! Cô bước qua vườn bên cạnh trong một bộ quần áo đẹp nhất của mình. Vòng quanh cổ cô là một chuỗi hạt màu và chân mang đôi guốc gỗ; vì rất vui nên cô mới lấy đôi guốc gỗ ra mang, mọi ngày Piccola và mẹ cô chỉ đi chân không. Mẹ Piccola biết cô có bạn mới rất tốt và chỗ an toàn để chơi chung nên bà cũng yên tâm hơn để đi làm.
Tới tháng 12, những đứa trẻ Mỹ bắt đầu nói chuyện về Giáng Sinh. Một ngày kia, khi thấy mái tóc quăn và đôi mắt sáng của Piccola qua lỗ tường, chúng chạy tới hỏi cô muốn quà gì trong ngày Giáng Sinh. Piccola ngạc nhiên hỏi, “Quà Giáng Sinh! Đây là cái gì?”
Những đứa trẻ Mỹ thật ngạc nhiên về câu hỏi này. Rose nghiêm chỉnh hỏi lại, “Piccola, phải chăng bạn không biết Giáng Sinh là gì?”
Biết, Piccola biết đó là một ngày vui để kỷ niệm Chúa Giê-Su Hài Đồng sinh ra đời. Cô vẫn thường đi đến nhà thờ vào ngày đó, nghe những bản nhạc du dương, và thấy hình ảnh của Hài Đồng Giê-Su nằm trong máng cỏ với chiên lừa vây quanh. Cô biết tất cả những chuyện này, nhưng quà Giáng Sinh thì cô chưa bao giờ nghe qua.
Sau đó, những đứa trẻ Mỹ bắt đầu cười và tranh nhau giải thích cho cô. Qua những tiếng ồn ào không hiểu gì, cô chỉ nghe được vài tiếng như: “ống khói lò sưởi”, “ông già No-en”, “vớ”, “kẹo và đồ chơi”, vân vân. Piccola lấy hai tay che tai nói, “Khoan, tôi không hiểu gì hết. Rose nói cho tôi biết được không?” Rose liền kể về một ông già No-en vui vẻ, với hai má đỏ hồng và bộ râu trắng, mặc áo lông thú, và con tuần lộc kéo chiếc xe chở đầy đồ chơi. Rose nói, “Vào đêm Giáng Sinh hàng năm, ông già No-en từ trên ống khói lò sưởi đi xuống, rồi bỏ đầy đồ chơi vào vớ của những trẻ em ngoan ngoãn. Vì vậy, Piccola, bạn hãy treo vớ của mình lên lò sưởi, và biết đâu bạn sẽ có một món quà ưng ý vào buổi sáng!” Những đứa trẻ thay phiên nhau khoe về những món quà nhận được từ đêm Giáng Sinh của những năm trước. Nghe thế, Piccola thật phấn khởi và cô bắt đầu suy nghĩ về những thứ đồ chơi như búp bê, banh, xe ngựa và diều.
Piccola về nhà kể cho mẹ nghe câu chuyện ông già No-en. Mẹ cô nghĩ, có lẽ ông già No-en đã quên có một cô bé ở trong căn nhà này rồi và ông sẽ không ghé tới. Nhưng Piccola cảm thấy chắc chắn ông già No-en sẽ nhớ tới cô, vì các bạn hàng xóm của cô hứa sẽ gửi thư để nhắc nhở ông ta.
Khi đêm Giáng Sinh đến, mẹ của Piccola vội vã đi làm về sớm; họ ăn cơm tối với một ít xúp và bánh mì, và tới giờ đi ngủ – cũng là lúc sửa soạn cho ông già No-en ghé thăm. Ồ, Piccola nhớ lời dặn của bạn phải treo vớ trên lò sưởi, nhưng cô không có chiếc vớ nào, mẹ cô cũng không có!
Ông già No-en có lẽ sẽ nổi giận vì ông không tìm thấy chiếc vớ nào để bỏ quà vào. Cô bé tội nghiệp đứng nhìn lò sưởi với hai dòng nước mắt chảy xuống hai bên má. Ngay lúc đó, mẹ cô gọi cô đi ngủ, “Nhanh lên Piccola, tới giờ đi ngủ rồi.” Cô liền ngưng khóc và cố gắng suy nghĩ. Cô chợt nhớ ra đôi guốc gỗ và chạy đi lấy. Cô đặt đôi guốc gỗ bên lò sưởi và nhủ thầm, “Chắc là ông già No-en biết đôi guốc nằm ở đây để làm gì. Ông sẽ biết mình không có vớ và dùng nó thay thế.”
Sau đó cô lên giường ngủ và thiếp đi ngay trong lòng bàn tay ấm áp của mẹ.
Khi mặt trời vừa chiếu những tia nắng đầu tiên vào sáng hôm sau, Piccola liền tỉnh giấc. Cô phóng tới lò sưởi. Đôi guốc gỗ của cô vẫn nằm đó.
Piccola không muốn đánh thức mẹ nhưng vì vui quá, cô chạy lại giường mẹ với chiếc guốc trên tay, nói, “Mẹ, coi này! Hãy xem quà ông già No-en cho con này!”
Mẹ cô ngẩng đầu lên nhìn vào chiếc guốc. Bà nói, “Tại sao lại có con chim én làm tổ trong chiếc guốc của con? Thật là ông già No-en tốt bụng đã mang tới cho con một con chim!”
Piccola hôn mẹ, con chim, chiếc guốc và ngay cả hôn gió lò sưởi. Cô thật sung sướng.
Khi lấy con chim nhỏ ra khỏi chiếc guốc, Piccola khám phá rằng con chim không bay được và chỉ nhảy vòng quanh; và khi nhìn kỹ hơn, cô thấy đôi cánh của nó bị thương. Mẹ cô thấy thế liền băng bó cánh chim cẩn thận để không làm nó đau. Sau đó con chim uống nước từ cái ly trên tay của Piccola, và thậm chí ăn những miếng bánh mì và hạt đậu từ bàn tay của Piccola.
Piccola rất tự hào về món quà Giáng Sinh và đem khoe với những người bạn sau nhà. Họ có rất nhiều quà đẹp như: búp bê có thể nói “Mẹ”, sách với tranh ảnh lóe sáng, xe lửa, xe hơi, đàn dương cầm đồ chơi; nhưng không có thứ nào là đồ chơi sống, như con chim nhỏ của Piccola. Rose đi tìm khắp nhà một cái lồng cho con chim của Piccola. Họ tìm được chiếc lồng cũ của con sáo mà họ từng nuôi. Piccola đặt con chim vào lồng. Con chim có vẻ an tâm ở trong lồng và nhảy ngay lên thanh gỗ đậu với cặp mắt sáng nhìn bọn trẻ. Rose đã để dành một túi kẹo và trao cho Piccola. Cô trở về nhà với chiếc lồng và con chim én thân yêu an toàn bên trong.
Chắc chắn rằng trong mùa Giáng Sinh năm nay, không có đứa trẻ nào trên toàn nước Ý hạnh phúc bằng cô bé Piccola.
Đọc truyện và thơ thai giáo như thế nào?
Mẹ bầu nằm thư giãn, tâm trạng lạc quan, đọc truyện và thơ thai giáo theo nội dung được Mamibabi cung cấp với giọng tươi vui, hân hoan.
Mẹ hãy đọc thành tiếng để con có thể nghe được. Khi đọc, mẹ có thể vuốt ve, massage bụng bầu nhẹ nhàng. Bé sẽ có phản ứng tích cực với động tác và lời nói của mẹ đấy.