Dan và xe buýt Rusty là đôi bạn thân thiết… cho đến một ngày, Rusty bỗng đột nhiên ghen tị...
Rusty và mình chơi rất thân với nhau. Rusty là một chiếc xe buýt cũ. Cậu ấy từng chở các bạn học sinh đi học. Một hôm mình gặp cậu ấy ở bãi xe và chúng mình chơi thân từ ngày hôm đó.
Rusty không hoàn hảo. Ghế bên trong cậu ấy đều đã cũ sau nhiều năm mang lại niềm vui cho các bạn nhỏ trên đường đến trường. Cửa kính và bánh xe của cậu ấy cũng đã sờn vì quãng đường cậu ấy đi hằng ngày rất gập ghềnh. Màu sơn của Rusty cũng không còn mới nữa.
Rusty nói mình rất giống cậu ấy và đó là lý do vì sao bọn tớ lại là bạn. Đầu gối của mình bị trầy xước khi chơi bóng đá. Mình bị thiếu mất một hai chiếc răng. Còn tóc của mình thì không lúc nào được cắt gọn gàng cả.
Mình nghĩ chắc càng lớn mình càng đổi khác, giống như màu sơn của Rusty không còn được như lúc đầu vậy.
Nhưng mình vui vì điều đó. Mình đã được chơi đùa rất vui. Mình lớn lên mỗi ngày. Giống như Rusty được mang đến niềm vui cho các bạn nhỏ trước đây.
Một ngày nào đó, mình sẽ thành người lớn… và Rusty sẽ thành...
Chà, vẫn là Rusty thôi.
Có thể cậu ấy sẽ còn hoen rỉ nhiều hơn bây giờ.
Còn đây là câu chuyện đã xảy ra giữa mình và Rusty.
Một hôm đi qua thị trấn, bọn mình bắt gặp một chiếc xe đỏ rất đẹp, sáng bóng và mới cứng từ ghế ngồi đến những chiếc lốp.
Chiếc xe dừng lại bắt chuyện với bọn mình.
“Xin chào! Tớ là Stan. Tớ mới đến đây. Tớ đang bị lạc đường. Các bạn có biết thư viện ở đâu không?”
Tất nhiên là bọn mình biết thư viện ở đâu, nó ở ngay cạnh trường học mà. Bọn mình chỉ đường cho Stan. Cậu ấy liền bấm còi rồi phóng đi.
“Cậu ấy trông thật tuyệt”, Rusty nói với vẻ trầm trồ.
Nhưng thực ra cậu ấy đang rất buồn và ước gì cậu ấy có thể trông sáng bóng với những chiếc ghế mềm mại, sạch sẽ như vậy. Và mình đã không nhận ra điều đó...
Bọn mình tiếp tục đi chơi quanh thị trấn, mở nhạc thật lớn và hát vang vui vẻ.
Bọn mình rất thích vừa đi vừa hát. Rusty dường như rất vui… hoặc cũng có thể vì mình đang vui nên nghĩ Rusty cũng vậy…
Nhưng… đêm hôm đó, trong lúc mình đang ngủ say, thì Rusty lại tiếp tục thao thức, nghĩ về Stan đầy tủi thân...
Sáng hôm sau, trời nắng đẹp, mình rủ Rusty:
“Cậu có muốn đi biển chơi không?”
Rusty vẫy nhẹ gương hào hứng, nhưng rồi lại buồn rầu nói:
“Không... Tớ nghĩ tớ chỉ muốn ở quanh đây thôi”
Mình rất thương Rusty. Có lẽ cậu ấy đang hơi mệt.
“Không sao, tớ có thể tự đi đến bãi biển.”, mình đã động viên Rusty như thế.
Và thế là mình bắt đầu lên đường ra bãi biển. Vừa đi được một lúc, đột nhiên Stan chạy lướt qua.
“Này, cậu đang đi đâu đó?”, Stan hỏi. Câu ấy có vẻ rất thân thiện.
“Tớ đang đi tới bãi biển.”
“Tuyệt! Tớ đi cùng được không?”, Stan háo hức.
Mình chợt nảy ra một ý tưởng và bảo Stan:
“Được! Chúng mình sẽ rủ cả Rusty nữa!”
Mình và Stan quay lại chỗ Rusty. Rusty rất vui khi thấy mình nhưng rồi có vẻ hụt hẫng khi thấy Stan đi cùng.
“Stan muốn đi biển cùng bọn mình. Tớ cũng chỉ muốn ra biển nếu có cậu đi cùng.”, mình nói với Rusty.
Rusty nhận ra rằng mình vẫn rất yêu quý cậu ấy dù cho bề ngoài cậu ấy có thế nào đi nữa..
Rusty nhìn sang Stan, nhoẻn cười.
Và từ đó, dù người bạn mới của bọn mình có thế nào, chỉ cần bạn ấy tốt bụng, dễ mến, chúng mình sẽ có thể đi chơi với nhau.
Mình, Rusty và Stan đã chơi rất vui. Stan có thêm một vết lõm nhỏ trên thân vì bị ai đó vô tình va cửa vào. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa vì chúng mình đã có một ngày thật tuyệt vời.
Đọc truyện và thơ thai giáo như thế nào?
Mẹ bầu nằm thư giãn, tâm trạng lạc quan, đọc truyện và thơ thai giáo theo nội dung được Mamibabi cung cấp với giọng tươi vui, hân hoan.
Mẹ hãy đọc thành tiếng để con có thể nghe được. Khi đọc, mẹ có thể vuốt ve, massage bụng bầu nhẹ nhàng. Bé sẽ có phản ứng tích cực với động tác và lời nói của mẹ đấy.