Câu chuyện về một cậu bé dành tình yêu cho hạt đào bé nhỏ mà cậu đã luôn mang theo trong chuyến đi nghỉ vòng quanh nước Ý.
Tiberius Copernicus rất yêu cây lá. Cậu yêu cách chúng lớn lên, từ khi còn là những cái cây bé xíu cho tới khi chúng mọc cao và xanh mướt.
Cậu thích hít hà mùi hương và ngắm nhìn sắc màu của những bông hoa. Cậu thích được nếm thử lá cây gia vị. Lá bạc hà có vị ngòn ngọt mà găn gắt. Húng quế có mùi thơm cay nồng. Hương thảo có mùi gợi nhớ những ký ức.
Tiberius thích sắp xếp những chậu cây nhỏ thành từng hàng theo thứ tự:
Từ cây thấp nhất tới cây cao nhất.
Từ cây rậm rạp nhất tới cây mảnh mai nhất.
Từ những cây phủ lông tới những cây mịn mỡ màng.
Nhưng Tiberius Copernicus thích nhất là cất dành hạt của các loại quả và rau củ sau khi cậu ăn xong. Cậu giữ lại hạt táo và hạt cam. Cậu giữ lại hạt quýt và hạt dưa hấu. Cậu giữ lại hạt bơ và hạt xoài. Nếu hạt chuối mà đủ cứng thì có khi chậu cũng sẽ giữ lại mất!
Một ngày kia, Tiberius Copernicus cùng cả nhà lái xe tới Ý.
Những ngày này ở Ý đang là mùa hè nên thời tiết rất nóng nực. Tiberius Copernicus ăn kem Ý, pizza, cà chua trộn húng quế và dầu ô liu.
Mấy thứ đồ ăn này chẳng có lấy một cái hạt nào cả, ngoại trừ cà chua, mà hạt cà chua thì quá trơn để có thể kịp giữ lại.
Nhưng rồi một ngày, Tiberius Copernicus ăn một trái đào. Vỏ đào rất mềm, và bên trong thì ngọt lịm và mọng nước. Ăn xong, cậu nhìn hạt đào bé xíu còn lại trong tay mình.
“Vứt hạt đi con,” mẹ cậu nói.
“Vứt hạt đi con,” bố cậu nhắc lại.
Nhưng Tiberius Copernicus không vứt đi. Cậu giữ hạt đào trong nắm tay và không định xoè tay ra cho ai xem cả.
“Con muốn trồng hạt đào này,” cậu nói.
“Trồng đào ư!” mẹ cậu kêu lên. “Chúng ta không thể trồng hạt đào này. Chúng ta đang đi nghỉ mà!”
Nhưng Tiberius Copernicus nhất định không đi bất cứ đâu trừ khi cậu được phép mang theo hạt đào.
“Con muốn mang nó về nhà cùng chúng ta,” Tiberius Copernicus nói.
Mẹ và Bố quay lại nhìn cậu. Vẻ mặt của cậu cho thấy cậu thực sự muốn làm điều đó.
Vậy là bố tìm cho cậu một chiếc chậu nhỏ. Họ cho một ít đất vào trong rồi vùi hạt đào xuống dưới lớp đất. Bên trong chiếc chậu, hạt đào trông có vẻ thật dễ chịu.
Họ tưới một chút nước, và đặt bên dưới chậu một chiếc túi nilon đề phòng nước rỉ ra ô tô. Tiberius Copernicus âu yếm đặt chậu cây vào lòng và ôm chậu cây trong suốt chuyến đi vòng quanh nước Ý.
Mỗi lần dừng xe, Tiberius Copernicus lại đem chậu cây ra, lấy thêm chút đất rồi đặt nó ở những nơi nắng ấm. Cậu nghĩ hạt đào bé nhỏ chắc hẳn sẽ muốn nói chuyện với đám cây xanh đang lao xao quanh họ.
“Nhưng sẽ thế nào khi hạt đào bé nhỏ trở về nhà cùng chúng ta?” mẹ cậu hỏi. “Nó sẽ nói tiếng Ý, và những cây còn lại sẽ không hiểu hạt đào muốn nói gì.”
“Con sẽ nói chuyện với nó,” Tiberius Copernicus đáp. Cậu thơm lên thành chậu và ôm chặt chậu cây. Nhưng trong lòng cậu, nỗi lo lắng bắt đầu gợn lên. Sẽ thế nào nếu hạt đào bé nhỏ cảm thấy cô đơn khi trở về nhà với cậu?
Tiberius Copernicus biết có một cách duy nhất cậu có thể làm.
Cậu sẽ phải học tiếng Ý.
Ngày hôm sau, họ đi bơi ở bờ biển – la spiaggia. Cậu lấy một chút xíu nước – acqua tưới cho hạt đào bé bỏng. Họ xây lâu đài cát – un castello di sabbia – và cả ngày hôm ấy, hạt đào bé xíu được sưởi ấm trong ánh nắng dịu dàng của mặt trời – il sole bên bờ biển nước Ý.
Cuối ngày hôm đó, Tiberius Copernicus nâng chậu cây lên, khẽ khàng bảo:
“Ti amo, hạt đào bé nhỏ.”
Và cứ thế, Tiberius Copernious bắt đầu học tiếng Ý. Cậu hiểu rằng il cielo nghĩa là “bầu trời”, un giardino nghĩa là một khu vườn, và gli alberi nghĩa là “cây cối”. Cậu cố gắng nói với hạt đào bé nhỏ những điều nó có thể hiểu và có thể sẽ thích thú bởi vì đó là những gì chúng ta thường làm với những người chúng ta yêu quý.
Buổi sáng cuối cùng của kỳ nghỉ, Tiberius Copernicus lên thuyền trong một hồ nhỏ nằm trên đỉnh núi. Khi trở lại, cậu lau khô người và mặc lại quần áo. Khi cả nhà đã leo lên xe và bắt đầu lái được một vài giờ, Tiberius Copernicus bỗng sực nhớ ra mình đã bỏ quên thứ gì ở bên hồ.
“Hạt đào tội nghiệp của tớ!” cậu oà khóc. Và rồi cậu khóc to hơn, bởi vì cậu đã bỏ quên hạt đào bé nhỏ trong chậu cây bên hồ.
Chặng đường đã quá xa để có thể quay trở lại. Tiberius Copernicus cảm thấy cô đơn – solitario – suốt nhiều ngày đêm sau đó. Nhưng rồi cậu nghĩ tới hạt đào bé nhỏ, và tự hỏi có khi nào một cậu bé nào đó, một cậu bé người Ý chẳng hạn, có thể sẽ tìm thấy người bạn hạt đào của cậu và trồng hạt đào ở một nơi ấm áp hay không.
Nhiều ngày sau đó, Tiberius Copernicus vẫn nghĩ mãi về chuyện này, và cậu biết đó hẳn là điều đã xảy ra. Cậu nghĩ về cái ngày cậu sẽ quay trở lại Ý và gặp lại hạt đào bé nhỏ của cậu, khi đó hẳn là cả hai đều đã trưởng thành, và cậu sẽ có thể thơm vào thân cây và nói Ti amo.
Và cây đào hẳn sẽ khẽ rung rinh những chiếc lá, và thả vào lòng bàn tay cậu một trái đào Ý ngọt lịm để cám ơn cậu vì đã đặt niềm tin vào nó từ khi nó chỉ là một hạt đào bé xíu.
Đọc truyện và thơ thai giáo như thế nào?
Mẹ bầu nằm thư giãn, tâm trạng lạc quan, đọc truyện và thơ thai giáo theo nội dung được Mamibabi cung cấp với giọng tươi vui, hân hoan.
Mẹ hãy đọc thành tiếng để con có thể nghe được. Khi đọc, mẹ có thể vuốt ve, massage bụng bầu nhẹ nhàng. Bé sẽ có phản ứng tích cực với động tác và lời nói của mẹ đấy.