Hôm rồi mình phải gọi ngay ông con 11 tuổi ra xem 1 clip TED Talk, bởi diễn giả là 1 cô bé mới 7 tuổi, nói về điều quan trọng nhất cho sự phát triển của trẻ em.
Cô bé đưa ví dụ dễ hiểu về sự tương tác giữa bố mẹ với một đứa trẻ. Cô bé nói rằng: Trò ú oà có thể làm thay đổi thế giới, vì nó tạo ra sự kết nối, sự tin tưởng của trẻ con với người lớn.
Và khi đứa bé nói chuyện với người bố dán mắt vào iPad, nó chỉ còn sự giận dỗi, stress, và điều đó ảnh hưởng lớn tới tính cách, cách mà đứa trẻ phản ứng với thế giới khi lớn lên chứ không chỉ là những khoảnh khắc mà ta vẫn tặc lưỡi bỏ qua.
Nhìn lại, sự mất kết nối giữa cha mẹ và con cái ngày càng lớn. Hố sâu ngăn cách ấy đôi khi chỉ đơn giản là bố mẹ mất tập trung vào những thứ diễn ra trước mắt, chỉ quan tâm tới những thứ hầu như không liên quan tới mình- ở trên mạng xã hội Facebook, YouTube.
Bởi thế, bữa ăn ngồi với nhau nhưng mỗi người 1 cái điện thoại, đi chơi với nhau nhưng mỗi người 1 cái điện thoại, xem tivi cùng nhau nhưng mỗi người 1 cái điện thoại… Đó là lý do vì sao con cái khép mình, không thể chia sẻ và vì thế, khi chúng bế tắc, chúng không biết hỏi ai.
Những vụ tự tử của trẻ em vừa qua mình không nghĩ hoàn toàn là do áp lực học hành, nó là áp lực chung của cuộc sống mà không thể giải toả. Giống quả bóng khi bị căng quá mức, nếu không có van xả, nó sẽ phát nổ. Mọi thứ đều theo nguyên lý như vậy.
Và thật trùng hợp, nó là cách sống ngoài hiện tại, không cần biết đến hiện tại là gì. Vì cái hiện tại mà mình đang sử dụng lại tập trung cho 1 thứ không có ở đây, không ở cạnh mình. Còn thứ đang là hiện tại lại bị bỏ quên dù luôn nghĩ nó là quan trọng nhất.
"Sống trong hiện tại, có mặt trong hiện tại" chỉ là content theo trends Facebook. Vì khi post câu đó, cũng là lúc người ta trao hiện tại của chính mình cho mạng xã hội 🙂