☘Hành trình vượt cạn “không giống ai”.☘️
Hôm nay mình xin chia sẻ với các bạn về quá trình Sinh thường sau sinh mổ (VBAC) của mình.
Bài có nhiều phần và khá dài nên bạn nào quan tâm phần nào thì đọc phần ấy, còn lại thì lướt qua nhé!
Đầu tiên, mình xin nói sơ qua về giai đoạn thai kỳ và những lần khám thai của mình.
✅1. Dinh dưỡng thai kỳ:
Mình bị nghén 4 tháng đầu thai kỳ, không ăn được rau củ quả, ngửi mùi đã buồn nôn rồi (mình cũng không hiểu tại sao khi bầu tập 2 lại trái ngược hoàn toàn với tập 1); mình cũng chỉ ăn được một chút xíu cơm mỗi bữa. Nên mình thường uống 1 cốc Mộc Mát (1 loại bột ngũ cốc sạch).
Sau giai đoạn này, mình ăn tốt hơn, có thể ăn được một số loại rau củ quả và mỗi bữa 2 bát cơm nhỏ. Thỉnh thoảng mình có ăn ít trứng vịt lộn.
Cả thai kỳ mình không hề uống 1 giọt sữa bầu hay sữa động vật nào. Chỉ lâu lâu mình có ăn nửa hộp sữa chua do bé lớn nhà mình bỏ thừa.
Mình ăn uống hoàn toàn bình thường, không hề tẩm bổ, tẩm béo gì cả. Và mình kiêng đồ đường dù ở bất kỳ dạng nào.
Mình có ăn thêm một vài loại hạt như: hạt điều, hạnh nhân, óc chó, macca, cốm gạo lứt (mỗi thứ 1 ít thôi chứ không có tiền mà ăn nhiều ạ. 😁)
34w mình đi khám ở viện Phụ sản Hà Nội, bác sĩ nói rằng thai của mình khá to so với tuần tuổi nên phải giảm ăn tinh bột, không ăn đường ngọt.
Và từ hôm ấy, mình cắt giảm 1/2 lượng tinh bột và ăn rau nhiều thay cơm. Mình cũng hạn chế ăn trái cây ngọt.
Nhưng thực sự là rất đói các bạn ạ. Những lúc đói quá, mình thường nhấm nháp vài ba hạt khô và uống thật nhiều nước lọc để giảm cơn đói. 😭
36w mình bắt đầu nấu mè đen để ăn. Mình ăn 3 lần/tuần. Mỗi lần khoảng 100gram. Mình nấu đơn giản như này: rửa sạch mè rồi cho vào nồi (mình dùng nồi đất), cho chút nước (khoảng 250ml nước) đun sôi, khi nước sôi rồi thì cho lửa nhỏ đun liu riu đến khi còn 50ml nước thì tắt bếp. Mình ăn nguyên vị mè (vì mình thích vậy). Nếu bạn nào không ăn được nguyên vị thì có thể cho thêm đường hoặc muối tuỳ khẩu vị. Có thể ngâm mè đen 4 tiếng trước khi nấu thì sẽ tốt hơn nhé!
✅2. Khám thai định kỳ
Mình bầu bạn chuột đúng vào thời điểm đại dịch Covid nên mình cũng không đi khám thai nhiều.
Mình khám mốc 12w để dự đoán ngày dự kiến sinh.
Mốc 22w siêu âm hình thái học.
Mốc 34w thì bs nói thai mình to. Mình cũng lo nên đề nghị bs cho mình làm nghiệp pháp dung nạp đường glucose đường uống. Nhưng bs không đồng ý và chỉ cho mình lấy máu làm xét nghiệm chỉ số đường huyết và HbA1c. 2 chỉ số này của mình đều bình thường nhưng mình biết rằng kết quả này không có tác dụng gì trong chẩn đoán tiểu đường thai kỳ.
Vậy nên, bạn nào thấy cơ thể mình không ổn, thai to, đa ối,...thì nên làm nghiệm pháp từ tuần 24-28 nhé!
Mốc 36w mình mới đến siêu âm ở phòng khám bs Huệ. Kết quả siêu âm lúc đó bé chuột của mình đã nặng gần 3,3kg và canxi hoá độ 3.
Bác Huệ kết luận ngay: “Nhìn bụng em to phát khiếp! 😭 Không đẻ thường được đâu nhé. Khi nào gần đủ 40w thì đến viện mổ chủ động.”
Mình về nhà với tâm trạng xuống dốc không phanh. Mình đã tìm vào hội. Sau khi đọc xong những chia sẻ của các mom đã VBAC và HBAC thành công mà thai to như mình, mình như được tiếp thêm động lực và quyết tâm. Từ lúc đó, mình bỏ ngoài tai tất cả những lời phản đối của mọi người xung quanh, giữ vững quan điểm của mình.
37w mình đến bệnh viện 198 làm hồ sơ sinh (tổng chi phí hết hơn 600k).
38w3d mình lại đến phòng khám bs Huệ để siêu âm. Kết quả: bé chuột nặng gần 3,7kg. Tim thai khoẻ. Nước ối bình thường.
Mình yên tâm ra về vì đến lúc này cân nặng của con không còn là vấn đề khiến mình phải thay đổi quyết định của mình nữa.
✅3. Nguyên nhân sinh mổ tập 1
Tập 1 mình quá dks 2 ngày nên mình đến viện Phụ sản Hà Nội để khám. Kết quả là tim thai và nước ối bình thường. Bác sĩ khám trong và bảo ctc mình mở 2 phân rồi và yêu cầu mình nhập viện theo dõi. Lúc đó mình chưa thấy đau đớn gì nhưng vì tập 1 ngu ngơ nên bác sĩ bảo sao thì mình làm vậy. Đến 3h chiều cùng ngày, ctc của mình vẫn chỉ 2 phân, chưa thấy đau gì. Ở đây, thai phụ bị cách ly với người nhà. 3h30p chiều, một bà điều dưỡng ra ngoài nói với mẹ chồng và chồng mình rằng thai của mình to (3,6kg) nên phải đẻ mổ, nếu cố đẻ thường thì con sẽ bị gãy xương đòn bả vai. Mẹ chồng và chồng mình sợ cuống lên và ký giấy đồng ý mổ dù mình khóc lóc van xin để cho mình được đẻ thường.
Vậy là mình bị mổ oan. 16h cùng ngày, con được lôi ra khỏi bụng mẹ. Con không được da tiếp da với mẹ, bị cắt dây rốn ngay khi bị bắt ra và bị cách ly với mẹ đúng 6 tiếng. Đây là điều mà mình cảm thấy day dứt, ân hận nhất trong cuộc đời mình.
Nên khi bầu tập 2, quyết tâm phải sinh thường cứ thôi thúc mình để sửa sai của tập 1.
✅4. Hành trình vượt cạn
Rạng sáng ngày 9/6 (38w6d), mình bắt đầu thấy đau bụng lâm râm như đau bụng kinh với tần suất 1h/cơn. Rồi ngắn lại 30p/cơn.
7h ngày 9/6 mình dậy ăn sáng và cơn đau tăng dần, cứ 10-15p/cơn. Mình ăn xong thì vào giường nằm nghỉ vì suốt đêm mình không ngủ được nên thấy hơi mệt.
11h ngày 9/6, mẹ chồng mình qua nhà mình thấy mình đau nhăn nhó (lúc này thì mình cứ 5p/cơn đau) liền gọi điện giục chồng mình về đưa mình vào viện ngay.
11h30 chồng mình về đến nhà. Mình đành phải “câu giờ”. Mình xếp đồ vào giỏ đi sinh và bảo chồng mình đi ăn cơm đã không đói vì cũng đến trưa rồi. Chồng mình ăn xong, mình lại bảo anh ấy mang quần áo bẩn cho vào máy giặt. Mình ăn xong thì mình đi tắm rửa. Lúc này chồng mình chạy ngay đi lấy ô tô riêng của nhà.
Xong xuôi lên xe là 1h chiều.
13h20p mình đến cổng bệnh viện 198.
2 vợ chồng mình lên thẳng tầng 4, nhà D (khoa sản).
Bác sĩ Hoa khám trong cho mình và bảo ctc của mình mới mở 2 phân. Chồng mình được bác sĩ yêu cầu đi làm hồ sơ. Đặt cọc 4 triệu. Còn mình đi nhận quân tư trang.
Sau đó mình ra phòng hành chính và gặp bác Huệ, mình thấy yên tâm phần nào. Bác bảo: “cứ vào phòng đợi đi! Anh họp xong rồi anh khám cho.”
14h30p anh Huệ gọi mình vào phòng khám, ctc của mình vẫn vậy, chỉ 2 phân.
Tần suất cơn đau vẫn 5p/cơn.
Bác sĩ đưa giấy cho mình để đi siêu âm. Kết quả siêu âm là 3,4kg. Mình đưa giấy cho bác Huệ xem thì bác bảo: “bụng em to như thế chắc chắn không dưới 3,7kg.”
Mình vẫn cương quyết: “em vẫn muốn được theo dõi sinh thường ạ.”
Bác Huệ: “thế thì lát nữa em đi ký giấy cam kết đi.”
6h chiều, một bạn y tá gọi mình đến phòng hành chính. Mình đọc xong, không chần chừ dù chỉ 1 giây, mình ký cam kết luôn. Lúc đó chồng mình về nhà ăn cơm nên chưa có chữ ký của chồng.
7h30p tối, mình ăn một chút cơm, trong đầu luôn nghĩ: “mình phải ăn no để có sức lát nữa còn rặn đẻ (vẫn tự tin lắm!).”
Rồi sau đó là những cơn đau, 5p/cơn nhưng mức độ đau thì càng ngày càng khủng khiếp. Mỗi lần đau là mình mím chặt môi, hai tay bám chặt thành giường, đầu niệm thần chú: “cố lên Thuý ơi! Sắp được gặp con rồi.”
May mà chồng mình luôn ở bên cạnh, mỗi khi thấy vợ đau là anh ấy lại xoa xương cụt cho vợ, mình cũng đỡ đau hơn nhiều.
Thỉnh thoảng mình đi lang thang ngoài hành lang, lúc nào đau quá thì mình bám vào tay vịn và lắc hông.
Hai vợ chồng mình ngồi đếm thời gian từng phút rồi từng giờ trôi qua, mình vẫn chưa có cơn đau dồn dập. Chồng mình vô cùng lo lắng khi biết ngày mai (10/6) bs Huệ sẽ không làm việc. Mình cũng sợ không kém, chỉ sợ mai bs khác trực thì mình sẽ lại bị ăn dao. Nghĩ vậy nên mình gồng người đứng dậy, tay vịn vào thành giường, hít sâu, thở từ từ và squat. Mình cứ làm vậy cho đến khi mình mệt quá, không chịu được nữa thì mình dừng lại.
1h sáng ngày 10/6, mình đau quằn quại và cảm thấy mót rặn ị, bỉm thì ướt nhiều. Mình vào kiểm tra thì thấy ra khá nhiều máu. Mình bảo chồng mình đi gọi bác sĩ. Sau đó chồng mình dìu mình đi vào phòng đẻ thường.
Bác sĩ Hoa khám trong cho mình thấy ctc của mình đã mở 7 phân. Bác bảo mình chuyển qua bàn bên cạnh. Vừa bước xuống thì mình ộc ra rất nhiều máu tươi, người mình lạnh toát, toàn thân bắt đầu run rẩy. Bạn y tá đỡ mình qua bàn bên cạnh. Trong lúc đợi bác Huệ đến, bs Hoa và 1 chị y tá luôn miệng hỏi mình: “em có thấy đau vết mổ cũ không? Nếu đau thì phải nói ngay, không được nói dối. Vỡ tử cung, chết cả mẹ cả con không liều được đâu.”
Mình vẫn than nhiên trả lời: “em không thấy đau vết mổ mà chỉ đau xương cụt khủng khiếp thôi.”
Rồi bác Huệ vào. Bác kiểm tra và bấm ối. Nước ối bắt đâu rỉ ra, mình thấy có cơn buồn rặn, bụng và lưng đau như bị gãy đôi.
Bác Huệ bảo: “con em to lắm! Không đẻ thường được đâu. Chồng em đâu rồi? Để anh nói chuyện.”
Rồi bác ra ngoài nói gì đó với chồng mình.
5p sau chồng mình mang giấy cam kết đẻ mổ đã có chữ ký của chồng mình vào đưa mình và khuyên mình ký vào đó. Vì anh ấy sợ có chuyện không hay xảy ra với vợ con. Mình nhắm mắt ký đại, tay run run, nước mắt không ngừng chảy, thều thào nói với chồng: “em đã chịu đau đến mức này rồi sao anh nỡ lòng nào để em phải chịu thêm nỗi đau đẻ mổ?”.
Chồng mình vuốt tóc mình và bảo: “anh không muốn mất em và con. Bác Huệ nói vậy rồi thì phải nghe bác thôi.”
Rồi các y tá bắt đầu đẩy mình xuống phòng mổ tầng 2 nhanh như 1 cơn gió. Mình nằm đau quằn quại và cố kìm nén cơn rặn đẻ.
Đến phòng mổ thì êkip trực đã sẵn sàng. Có 2 bác sĩ nam chuyên khoa gây mê hồi sức đè 2 tay mình ra để lấy ven tĩnh mạch. 1 bạn y tá đặt ống thông tiểu.
3p sau thì bác Huệ vào, sẵn sàng dao kéo chuẩn bị mần thịt mình. Nhưng 2 bác kia loay hoay mãi vẫn không lấy được ven của mình. Người mình run lên bần bật, các mạch máu như bốc hơi hoàn toàn.
10p trôi qua. Rồi 15p trôi qua. Ven thì không lấy được mà mình mót rặn không nhịn nổi. Vậy là mình mặc kệ, cứ rặn theo bản năng.
Bác Huệ thấy vậy liền bảo y tá tháo ống dẫn tiểu ra và bác hỏi mình: “em thấy sao rồi? Có cơn rặn không?”
Mình thều thào: “có ạ!”
Bác Huệ vội vàng hô hào hết các bạn y tá chạy ngay đi lấy “đồ nghề” chuẩn bị đỡ đẻ thường trên bàn mổ.
5p sau bàn mổ đã được “biến hoá” thành bàn đẻ thường. Mình vẫn nằm nguyên trên cái bàn đó.
Tất cả các y bác sĩ của 2 phòng đẻ thường và đẻ mổ được huy động hết vào phòng mổ của mình (khoảng hơn 10 người).
Bác Huệ nói với mình: “em mở mắt ra đi, tỉnh táo nghe anh nói đây. Bây giờ em đã quyết tâm đẻ thường thì em phải cố gắng lên. Khi nào có cơn rặn thì em hít vào thật sâu rồi rặn mạnh ra. Nghe chưa?”
“Vâng ạ!”
Rồi bác cầm 1 thanh nhọn và dẹt chọc vào bên trong ctc của mình. Mình thấy đau nhói và nước ối ào ạt chảy ra. Cơn đau và cơn rặn từ từ kéo đến.
Lần thứ nhất, mình rặn 2 hơi dài liên tiếp thì đầu con đã lọt xuống đường ống sinh.
Bác Huệ bảo 2 bs gây mê hồi sức nâng cao phần đầu của cái bàn mổ để mình có điểm tựa lấy hơi rặn.
Lần thứ 2, mình rặn 2 hơi nhưng vẫn không được. Một nữ bác sĩ tay cầm sẵn kéo. Mình cảm nhận thấy từng đường kéo cắt tầng sinh môn. Nhưng cơn đau ấy chỉ như kiến đốt so với cơn đau đẻ.
Bs Huệ: “em phải túm chặt tay vào 2 bên giường, kéo căng khuỷu tay về phía sau, ngóc đầu dậy hít thật sâu, ngậm chặt miệng lại rồi rặn mạnh ra. Em chỉ cần rặn 1 hơi nữa thôi là con em ra rồi. Đầu con đang ở ngay gần cửa mình rồi đây này.”
“Nhưng em vẫn chưa có cơn rặn.”
“Em phải tranh thủ khi nào có cơn là phải rặn luôn.” - Bác Huệ.
Lần thứ 3, mình làm theo hướng dẫn của bác Huệ. Hít thật sâu, nín thở rồi rặn. Cùng lúc đó, bác Huệ ấn bụng mình.
Một nữ bác sĩ: “Em làm tốt lắm! Cố lên! Con sắp ra rồi. Rặn mạnh đi em!”
Rồi tất cả các y bác sĩ trong phòng đều hô to: “Thuý ơi, cố lên em!”
Mình gồng lên, lấy hết sức rặn 1 hơi thật mạnh, mình thấy đầu con lọt ra, nước ối cũng chảy ra ào ào.
Tất cả mọi người trong phòng reo lên vui sướng: “cuối cùng cũng ra được rồi.”
Mình nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của các y bs.
Nữ bs đỡ đẻ bảo mình đừng rặn nữa nhưng mình vẫn mót rặn nên không kìm lại được.
Khi con được kéo ra ngoài, bs đặt con lên bụng mình cho 2 mẹ con được da tiếp da. Mình vòng tay ôm con, hạnh phúc không nói lên lời. Một bạn y tá lau người cho con khi con nằm trên bụng mình.
Bác Huệ: “đồng chí này phải nặng 4kg có dư. Anh đã bảo rồi mà. Ở trên phòng đẻ, anh không dám đỡ đâu. Nhưng xuống phòng mổ, có êkip hỗ trợ nên anh thấy tự tin hẳn.” 😊
Khoảng 5p sau, bạn y tá bế con mình ra bàn ủ bên cạnh, cắt dây rốn, lau lại người con rồi mặc áo và đóng bỉm cho con. Các y bác sĩ đều khen con kháu khỉnh, trắng trẻo, bụ bẫm.
Bạn y tá bế con lên cân và thông báo với mình: “con chị là bé trai, nặng 4,05kg, chào đời lúc 2h30p ngày 10/6 nhé!”
Mọi người đều ồ lên.
Bác Huệ: “anh đã bảo là phải hơn 4kg mà. Nhìn to thế kia cơ mà.”
Trong lúc bác Huệ khâu tsm cho mình, một bạn y tá đứng cạnh hỏi mình: “chị theo đảng phái nào mà liều thế hả chị?”.
Một bs nam vừa cười vừa nói: “chắc theo phái thuận tự nhiên đây mà.”
Mình chỉ cười và không nói gì, trong lòng thầm cảm ơn tất cả các y bác sĩ của êkip đã hỗ trợ mình vượt cạn thành công.
Một nữ bác sĩ nói với mình: “hôm nay em quá là may mắn luôn đấy! Nếu có lần sau thì không được liều như thế nữa, biết chưa?!”
“Vâng ạ!” 😂 (sẽ không có lần sau đâu ạ. Em sợ đến già luôn.)
Hy vọng bài chia sẻ của mình sẽ giúp được nhiều bạn thêm vững tin để VBAC thành công.
Nguồn: Trần Thúy