Thu Hằng VIP
Đi đẻ ở Việt Pháp - Chuyện của Mochi
#reviewdide (cảnh báo hơi dài 🤣)

Trước khi sinh mình cũng như rất nhiều người lần đầu làm mẹ khác, tìm hiểu hết mức có thể mọi thông tin về các bệnh viện sản và gói sinh, hy vọng tìm được một nơi đủ tin tưởng để gửi gắm suốt cả thai kỳ. Sau rất nhiều cân nhắc, cuối cùng mình đã chọn Việt Pháp và để nói luôn cho vuông, mình cực kỳ hài lòng, thậm chí cảm thấy may mắn vì đã quyết định sinh Mochi ở đây. Mình đọc và nghe rất nhiều những câu chuyện đi đẻ nhưng quả thật chẳng có câu chuyện đi đẻ nào giống nhau hoàn toàn, mỗi người một trải nghiệm, và đây là câu chuyện của mẹ con mình.

Chuyện là mình trộm vía có một thai kỳ khoẻ mạnh, ngoại trừ việc lần nào thăm khám cũng bị bác sĩ nhắc về vấn đề cân nặng ra thì hoàn toàn không có gì phải lo. Các bác ở VF rất quan tâm vấn đề cân nặng nhé, đã qua rồi cái thời mẹ bầu ăn cho hai người nên nếu hấp thụ tốt dễ tăng cân như mình là sẽ được các bác nhắc nhở từng tuần luôn đấy.
Mình theo bác Nghị, bác khám kỹ, nhẹ nhàng, thân thiện và chu đáo. Lần nào khám bác cũng siêu âm, từ tuần 34 thì thêm chạy monitor. Mình nhớ mãi có lần đi khám mình mang giày mà lúc ấy bụng cũng to rồi, phải cởi bỏ giày để cân và làm siêu âm các thứ, đến lúc mang giày lại thì cúi xuống cũng khó vì bụng to quá. Bác Nghị kiểm tra độ phù nề xong tiện thể mang giày luôn hộ mình. Chu đáo hết biết, nhưng mà sau lần đấy thì mình rút kinh nghiệm đi dép luôn cho nhanh. Vì cả thai kỳ khoẻ mạnh nên đã xác định sẽ đẻ thường rồi, những tưởng đợi đến ngày thì bác Nghị đỡ đẻ cho luôn thôi. Nhưng đời ai biết trước được điều gì, đùng một cái sáng sớm tinh mơ khi Mochi mới được 39 tuần 2 ngày, mình bị vỡ ối, và cuộc đời đã đẩy mẹ con mình sang tay bác Loát như thế (vì hôm ấy bác Loát trực). Vỡ ối cái phi vào viện luôn mới 7h kém, mình còn gặp bác Nghị ở hành lang đang chuẩn bị về sau ca trực đêm cơ mà, chịu thôi vậy là mẹ con cháu không có duyên được bác đỡ đẻ :))

Mình lưu viện ngay lúc đó, chuẩn bị tâm lý Mochi sẽ sinh trong ngày và chờ một cuộc chuyển dạ tự nhiên. Nhưng chờ mãi từ sáng đến chiều chưa thấy đau đẻ, các bác chỉ định cho mình lên phòng đẻ kích đẻ để sinh luôn đề phòng nguy cơ nhiễm trùng vì vỡ ối đã lâu, lúc ấy khoảng 5h chiều.

Lên phòng đẻ mình được truyền oxytocin, rồi cơn đau đẻ cũng tới. Đau lắm các bác ơi mà thấy cô đơn khủng khiếp chỉ mong chồng được vào, chịu đựng một hồi mình ký giấy làm gây tê màng cứng, khuyên thật lòng ai đủ điều kiện sức khoẻ thì đều nên làm nha, làm xong thấy sự sống dần trở lại thật ấy. Gây tê màng cứng xong xuôi thì chồng mới được vào ngồi cùng. Cho đến tận lúc ấy hết thảy đều vẫn bình thường nhé. Chồng ngồi cùng được một lúc thì đùng một cái monitor kêu tít tít báo động nhịp tim của em bé rớt từ 150 xuống còn 60. Rồi từ đó mọi thứ diễn ra nhanh khủng khiếp, bác Loát chỉ định cho mình mổ cấp cứu, mình được đẩy ngay sang phỏng mổ, một ekip cả chục người gì đó ùa vào, tất cả đều vội vàng, bác sĩ dội cồn lên bụng mình rach một đường, tất nhiên chẳng kịp làm gây tê gì nên mình cảm nhận được hết, mặt nạ gây mê chụp trên mặt mình, mình la hét được vài tiếng rồi cũng lịm đi. Đến khi tỉnh lại thì đã ở phòng hậu phẫu. Chưa kịp nhận ra mình vừa trải qua điều gì thì nước mắt đã tuôn ra, chỉ nghe thấy tiếng các bác vỗ về bên tai: “ Sao phải khóc? Mẹ bé giỏi lắm. Mẹ tròn con vuông rồi.” Nói thật là mình sợ khinh khủng, mình thậm chí còn không dám hỏi con em đâu vì sợ phải nghe một điều không hay. Nhưng may mắn là em bé ổn và được đi áp da với bố luôn sau khi sinh, trong lúc chờ mẹ nằm theo dõi ở phòng hậu phẫu.

Lý do Mochi bị rớt nhịp tim lúc ấy là vì em bé bị hai vòng dây rốn thít chặt vào cổ, làm em không thể ra được, kích đẻ xong thì buộc phải ra nên dây rốn thít cổ em lại làm suy thai. May là xử lý kịp thời, không thì chỉ chậm chút thôi mình đã có thể không còn được ôm em rồi. Sau ngày nghe chồng kể lại, từ lúc mình được đẩy vào mổ cho đến khi em bé ra đời chỉ 1 phút thôi, phải nhanh như thế mới kịp ấy ạ. Mặc dù hôm mình sinh Mochi thực sự là rất đông, lúc mình nằm ở phòng đẻ thì đã full 5 phòng cùng lúc rồi, nghe bác Mến bảo có 9 bé sinh liền cơ, vậy mà các bác xử lý ca cấp cứu của mình vẫn kịp thời. Thế nên mình biết ơn bác Loát và các bác trong kíp trực hôm đó rất nhiều. Mẹ con mình thực sự may mắn.

Xong xuôi về phòng thì em bé được trả về cho ti mẹ luôn lần đầu tiên. Trước lúc đó bố vừa ôm em bé áp da liền ba tiếng. Một trong những lý do mình chọn VF là bởi ở đây làm khá triệt để trong việc bảo vệ quyền được ăn sữa mẹ của em bé sơ sinh, bắt đầu ngay từ việc dạy cho mẹ những kiến thức cần thiết về sữa mẹ. Phải nói là sau khi sinh mổ rất mệt và đau đớn, nhất là khi con bú thì khích thích dạ con co lại đau lắm luôn, dù tất nhiên là mẹ đã được dùng giảm đau liên tục. Nhưng nhờ các cô hỗ trợ và giúp đỡ ở mức tối đa nên mình mới có thể kiên trì cho Mochi bú mẹ trực tiếp hoàn toàn ngay từ đầu như thế, không nhờ các cô thì chắc mình đã bỏ cuộc. Mình vẫn nhớ có bạn nữ hộ sinh nói với mình là: “Mẹ bé đừng chịu đau, chịu đau không tốt đâu, đau cứ bấm chuông gọi các cô. Đau quá ảnh hưởng đến sữa đấy.” Đêm thì mình gửi con cho các cô trông giúp, khi nào con đói thì lại được trả về cho mẹ. Bốn đêm lưu viện được chăm sóc chu đáo hết mực, mình cần gì cứ bấm chuông là các cô có mặt liền. Phòng ốc thì tất nhiên là sạch sẽ miễn chê rồi ạ, ngày nào các cô cũng thay chăn ga, váy cho mẹ một ngày mình thay bốn năm lượt cũng chẳng vấn đề gì. Cơm nước đầy đủ dinh dưỡng, còn ngon thì cũng bình thường thôi hoặc có thể tại mình mệt nên chẳng ngon miệng.

Sáng hôm sau sinh bác Loát vào thăm mình một lần giải thích tình huống hôm trước, rồi tối hôm ấy bác Ninh trên phòng đẻ cùng mình cũng vào thăm. Bác Ninh bảo tháng mà có hai ca thế này chắc bác phải sang viện tim mạch =)) Bác khen mẹ bé lúc ấy bình tĩnh và hợp tác tốt với các bác nên ca mổ nhờ thế đã thành công.

Sau khi ra viện mấy ngày thì mình bị sốt li bì vì tắc sữa nên đổi hẹn khám lại sớm hơn để kiểm tra và cắt chỉ luôn, cũng bác Loát khám cho mình. Bác khám kỹ, ân cần chu đáo lắm. Mình nghe mọi người đẻ viện khác kể là rút chỉ đau nên hơi sợ nhưng nói thật là bác rút chỉ lúc nào mình còn không biết, tưởng bác mới lau vệ sinh vết mổ thôi. Hôm nay vừa tái khám lần cuối sau sinh, sức khoẻ cả mẹ và bé trộm vía đều ổn định, mình ngồi viết về câu chuyện lần đầu đi đẻ của mình ở VF, cũng là cảm ơn các bác sĩ và nữ hộ sinh khoa sản VF đã cho mẹ con mình một trải nghiệm sinh nở an toàn, chuyên nghiệp và tận tâm. Ưng lắm nhưng nghe lời các bác, ít nhất ba năm nữa em mới quay trở lại ạ =))) Trừ lúc đưa con đi chích ngừa thôi.

Nhân tiện thì theo mình mọi người đặc biệt là những ai sinh bé lần đầu đều nên đi đủ 4 buổi học tiền sản ở VF, mình là đứa rất chịu khó đọc và tìm hiểu nhưng đi học vẫn vỡ ra nhiều thứ, đặc biệt là khiến thức về chăm sóc em bé sơ sinh. Điều một người mẹ cần nhất chính là kiến thức, vì phải có kiến thức, ta mới biết điều gì là tốt nhất cho con.
Sương sương chuyện là vậy mà viết đã dài quá trời rồi nên xin dừng bút tại đây, nói chung là tuyệt vời và mình cũng không thể tưởng tượng được mẹ con mình sẽ ra sao nếu không chọn VF.

Cảm ơn VF rất nhiều ❤️❤️

0 Trả Lời
Lưu lại

Tải app để tham gia
Hoặc quét mã trên điện thoại để tải
Lưu ý: Thông tin tư vấn tại Mamibabi chỉ mang tính chất định hướng, không có giá trị thay thế chỉ định của bác sĩ. Mamibabi không chịu trách nhiệm về những trường hợp tự ý áp dụng mà không có chỉ định của bác sĩ.
Nhận ngay 5,000+ hoạt động Thai giáo, Giáo dục sớm, Tập nói sớm, Ăn dặm VIP
Thai giáo
Giáo dục sớm
EASY, Luyện ngủ
Tập nói sớm
Ăn dặm VIP
Tư vấn 1:1
BÀI HỌC LIÊN QUAN
BÀI CÙNG QUAN TÂM
XEM THÊM CHỦ ĐỀ
Review sản phẩm, dịch vụ
Đánh giá về dịch vụ, sản phẩm mẹ và bé
TÌM KIẾM