✍️Nhật Ký Đẻ Mổ "rung Đùng Đùng" phải gọi là "Giật Đùng Đùng" mới đúng ,Đến nỗi chị sợ qua Đời của mẹ trẻ 9x vô cùng chân thật.😟
Mình sinh mổ chủ động – có nghĩa là xác định mổ đẻ nên không đợi đến cơn chuyển dạ mới đi đẻ. 39 tuần 3 ngày là mình vác bụng đi đẻ vì con thúc xuống dưới lắm rồi.
Lúc chuẩn bị vào mổ, vào phòng cách ly, theo dõi tim thai em bé, mình thỏ thẻ hỏi anh bác sĩ: “Anh ơi, mổ đẻ có đau không?” Anh ý thật thà bảo: “Đau em ạ.” Rồi, ok, cảm thấy bỗng dưng hèn đi 10 lần. Rồi mình lại hỏi: “Anh ơi, tiêm tê vào tuỷ sống có đau không?” Anh ý trả lời: “Như em đi tiêm thôi ý, như bị chích ý, tiêm vào một cái là em thấy chân em nặng nặng, bác sĩ làm gì em cũng biết nhưng sẽ không đau đâu!” Rồi, cảm thấy được an ủi lấy lại mấy phần công lực.
Xong sau đó mình được đưa vào phòng phẫu thuật, thấy có sẵn 2 chị đang trong tình trạng “nude” 100% nằm cong như con tôm đợi gây tê (mình được chú phó giám đốc bệnh viện mổ nên dù vào sau cùng nhưng được “ưu ái” mổ đầu tiên luôn. Vừa vào, mình bị lắp đủ các thiết bị lên người, lấy ven truyền ở tay, lúc ý thấy sợ run hết cả người. Bác sĩ, y tá đều hỏi: “Em sợ lắm à? Cháu sợ lắm à? Mổ lần đầu hả em? Có sợ lắm không?…” Con bé run run: “Em sợ lắm!”. Lại các câu hỏi: “Em sợ đau lắm à? Em có sợ đau lắm không? Cháu/em sợ đau thì dùng chai truyền vào xương sống giảm đau 48 giờ sẽ đỡ được 80%, chai này 2,9 triệu, cháu/em đồng ý làm không?” Con bé lúc ý chỉ có: “Vâng…Vâng… Có… Có…”.
Bắt đầu vào màn mở đầu: Gây tê tủy sống. Mình nằm nghiêng người, cong y như con tôm (bạn nào hay xem phìm Hàn Quốc ngày xưa mấy bệnh ung thư thì sẽ dễ tưởng tượng ra), bắt đầu sẽ tiêm từng mũi gây tê dọc theo cột sống. Vâng, đau, nói chung là đau, vừa đau còn vừa sợ. Phải có một phụ mổ lấy 2 tay co người mình lại và giữ cho mình bình tĩnh. Tiêm dọc cột sống chắc tầm 6-7 mũi gì đấy xong thấy luồn luồn dán dán gì vào cột sống (lúc sau mới biết là chai truyền giảm đau). Vừa tiêm tê được 10 giây ngay lập tức bị lật ngửa, sát trùng từ bụng xuống đùi, chắn khăn trắng trước mặt, và mổ (lúc ý trong đầu sợ lắm, sợ thuốc tê chưa ngấm thì khác gì bị phanh thây sống
Chú bác sĩ mổ cho mình nổi tiếng đến mức mấy chị phụ mổ bảo: “Làm việc với sếp H. là phải nhanh”. Bắt đầu mổ sẽ cảm giác một đường rạch, sau đó những lực rút để kéo đứa con ra, cái cảm giác nó ghê khó tả lắm, kiểu ai rút gì trong người mình ra bằng lực rất mạnh, phụ mổ lấy cánh tay ép vào bụng mình để đẩy em bé ra. Nói chung từ lúc gây tê xong thì đúng một phút là em bé ra đời (ai được bác sĩ H mổ sẽ biết chú mổ cực kỳ nhanh, khâu cẩn thận, đẹp. Mình chửa cao, bụng chửa cao lắm, 39 tuần bụng vẫn cao chứ không có tụt bụng gì đâu, nên lúc lấy em bé ra mình vẫn cảm nhận rõ và phụ mổ phải lấy tay ép bụng mình để đẩy em bé ra).
Sau đó, vừa lôi được em bé ra, vẫn đang trên bàn mổ, mình bị tác dụng phụ của thuốc gây tê nên run đùng đùng, phải gọi là giật đùng đùng mới đúng. Tay và thân trên cứ giật đùng đùng, 2 hàm răng va lập cập vào nhau, líu lưỡi không nói được. Lúc ý thề là sợ chết. Cứ dán mắt vào máy đo nhịp tim bên cạnh, người ta cứ khâu cứ mổ , mình thì vừa giật vừa nhìn chằm chằm cái máy đo nhịp tim. (không phải ai cũng bị đâu ạ, nhiều người chỉ bị ngứa chứ không run, hoặc có người không ngứa nhưng run nhẹ, tuỳ cơ địa nhé, có người chả bị làm sao luôn).
Y tá phải tiêm một mũi để giảm run nhưng tác dụng được 2 phút đỡ hơn rồi lại run nhiều hơn. Ra đến phòng hậu phẫu không những run còn ngứa kinh khủng. Ngứa như chưa bao giờ được ngứa. Tay run vẫn gãi khắp mặt, khắp ngực, răng vẫn lập cập vào nhau, rung cả giường cả chai truyền. Đầu ngón tay, móng tay tím dần lại. Lúc ý thì thấy mẹ vào phòng hậu phẫu (vì bà quen, cũng là bác sĩ bên bệnh viện Nhi trung ương – còn mình đẻ ngay Phụ sản Hà Nội). Nhìn thấy mình thế bà cũng sợ, hỏi y tá thì người ta bảo làdo tác dụng phụ của thuốc, vài tiếng là hết. Mình nhìn khắp phòng chả thấy ai bị run như thế cả. Gây mê hay gây tê chết người là chuyện vẫn xảy ra, chả qua chỉ là số ít, là con của 2 bác sĩ càng hiểu nên càng sợ. Xong đúng 2 tiếng sau thì hết run, đầu ngón tay móng tay dần dần bớt tím.
Sau đó mình được chuyển đến phòng sau đẻ . Tác dụng của thuốc gây tê và chai truyền giảm đau nên lúc ý nếu nằm im sẽ không đau, không cựa quậy, ngồi dậy là được. Bác sĩ dặn ăn cháo loãng, lúc nào trung tiện được mới được ăn cơm, vì sợ tắc ruột. Cả đêm hôm ý mình chả ngủ được, đến 4 giờ sáng thấy chị giường bên cạnh dậy đi vệ sinh, thấy nể lắm vì thật là đau dã man, ngồi dậy đi lại được sau có 12 tiếng sau sinh là kỳ tích, kỳ tích, mình ngưỡng mộ lắm. Trong lúc ý bản thân cũng đang buồn đi vệ sinh, muốn nằm đi vệ sinh luôn ra bỉm mà cũng không đi được vì người ta tháo cái ống thông tiểu ra chỗ ý đi tiểu cũng không phải dễ dàng ngay được.
7 giờ sáng, khó chịu lắm rồi, mình bảo với y tá: “Chị ơi, em chưa đi tiểu được”. Cô y tá cho ngay câu: “Chị phải đi đi, không bàng quang chèn lên tử cung, là bục vết mổ đấy.” Chưa bao giờ sợ như thế. Đau đến mấy cũng cố mà ngồi dậy, nhờ mẹ cầm theo chai truyền đặt ở cột sống để đi vệ sinh. Nói chung là đau, rất đau, nhưng trong 24 giờ sau mổ phải đi lại để không bị dính ruột. Dù có đau cũng phải cố mà đi. Mẹ dặn êkip mổ là cẩn thận để mình không bị nhiễm trùng (chú bác sĩ khâu cho mình vết mổ đẹp lắm, đúng 1 đường chỉ mỏng ở nếp gấp dưới bụng), người ta cẩn thận cho mình mỗi ngày truyền 2 chai kháng sinh, tiêm 2 mũi kháng sinh nữa, nát hết ven. Lắm lúc đi vệ sinh, 1 chai kháng sinh nhờ mẹ cầm hộ, 1 chai truyền giảm đau đeo chéo lên cổ, dây dợ truyền lằng nhằng khắp người.
Sau đúng 48 giờ là mình được ra viện rồi. Mình vẫn nhúc nhích đi lại được, ngày thứ 3 đã bế con được, ngồi dậy hay đứng lên thì phải có người giúp. Đến ngày thứ 4-5 cố gắng xoay xở loay hoay một lúc cũng tự ngồi được. Nhưng vết mổ thì tất nhiên rất đau, lưng chỗ gây tê cũng đau kinh khủng. Bạn cứ tưởng tượng vết mổ gồm 3 lớp: Người ta khâu tử cung, sau đó khâu cơ bụng và cuối cùng mới là lớp da thịt bụng ngoài cùng đó, chứ không phải khâu đơn giản nhẹ nhàng đâu nên cứ xác định là đau đi. Xoay người còn chảy nước mắt, nhất là những cơn co tử cung thì cảm thấy đau thắt cả người, cả bụng, cả xương sườn vào tử cung người ta đẻ thường co bóp đã đau, đây tử cung chằnh chịt vết khâu mà co bóp thì mọi người cũng có thể tưởng tượng ra được đấy
Không biết đẻ thường như nào nhưng đẻ một đứa xong em thấy chột cả đẻ. Nói chung là sợ đẻ. Kiểu gì cũng có mấy anh bảo: Đẻ là thiên chức của phụ nữ hay có con được đã là tốt lắm rồi! Thôi cái văn cũ đấy đi. Ai chả mong có đứa con, ai chả biết là thiêng liêng, nhưng có phải chịu đau thì mới thấm, cứ từng đưa vợ đi đẻ thì mới hiểu. Đàn ông bây giờ đưa vợ đi đẻ lắm anh chăm vợ giỏi lắm, nhất là ông nào có kinh nghiệm rồi thì chu đáo đâu ra đấy, còn làm bố lần đầu tất nhiên sẽ loay hoay. Có đứa con gọi làm bố tất nhiên cũng phải chịu một chút vất vả rồi. Nói chung phải là người chịu đựng đau đớn, nguy hiểm tính mạng mới hiểu. Đau như nào phải trải qua rồi mới thấm.
MẸ trẻ Phan Hà Phương