EM BÉ 2,2kg CỦA MẸ
Trước đây mình học sư phạm ra trường mãi không xin được việc, cứ muốn ổn định công việc đã mới nghĩ đến chuyện lập gia đình, nhưng 6 năm kể từ khi ra trường vẫn không xin được việc nên mình đành chấp nhận đi làm công nhân và 30 tuổi mình mới lấy chồng.
Năm đầu tiên do gặp vấn đề về sức khỏe nên 2 vợ chồng kế hoạch 1 năm, năm sau mới bắt đầu thả.
Nhưng thả 1 mà không thấy gì, mình bắt đầu lo lắng, 2 vợ chồng đến bệnh viện khám, kết quả chồng mình tinh trùng di động hơi yếu, mình bị tắt 1 bên vòi trứng, bác sĩ hẹn 3 tháng sau không có thì tái khám. Mình thật sự lo lắng, lên mạng tìm hiểu các thứ, rồi mình đi bốc thuốc bắc uống, may sao hơn 1 tháng sau mình có bầu, phải nói là 2 vợ chồng mừng lắm. Nhưng khoảng 3h sáng, tự nhiên thấy lạ lạ, mình đi vệ sinh thì thấy quần trong dinh máu, mình tái mặt chạy vô nói với chồng, chồng mình nói không sao đâu, chút sáng vô bệnh viện kiểm tra. Nhưng máu ra nhiều hơn, bác sĩ nói bị sảy thai tự nhiên rồi, khi đó thai mới 7 tuần, mình khóc như mưa, rồi mọi người động viên, sẩy rồi dễ có lại lắm, mình cũng nghĩ vậy. Nhưng không, mình cứ đợi tháng mày qua tháng khác, cứ khi nào gần đến ngày kinh là mình cứ để ý xem cơ thể có gì thay đổi không, nhưng chẳng thấy gì. Mọi người thì cứ dị nghị, nhất là ở quê, đi đâu họ cũng hỏi, sao lâu vậy, lo làm giàu à, sao không đẻ cho rồi...thật sự nhiều khi mình thấy bế tắt, đêm nào mình cũng suy nghĩ chuyện con cái, rồi khóc thầm, rồi mặc cảm với nhà chồng, mình sợ nghe tin ai đó có tin vui😥😥. Những ai đã từng hiếm muộn mới hiểu được cảm giác này.
Mình cố gắng chạy chữa khắp nơi, thuốc tây, thuốc bắc, thuốc nam gì cũng có, 2 vợ chồng bàn nhau cố gắng thêm năm nữa không có thì bán hết số nữ trang cưới đi làm ivf. Chồng mình vẫn luôn động viên, nếu không có con thì 2 vợ chồng mình ở vậy cũng được, coi như cái số mình nó vậy. Mặc dù buồn, lo lắng, ap lực nhưng mình vẫn luôn có niềm tin rồi vợ chồng mình sẽ có con.
Nhưng cũng may trời thương, đúng 2 năm sau bé đầu bỏ mình đi, mình lại nhìn thấy 2 vạch, phải nói là vừa vui sướng vừa lo lắng, sợ như lần trước. Mình quyết định nghĩ làm ở nhà dưỡng thai. Rồi đến 32tuần nửa đêm đột nhiên đầu mình bị quay cuồn, nôn mửa, không đi được, chóng mặt đi là ngã, rồi mình đi cấp cứu trong đêm, thật sự hoang mang, chỉ mong sao con mẹ vẫn khỏe, rồi bác sĩ kết luận do bầu thiếu ngủ nên bị rối loạn tiền đình, mình nằm viện 3 ngày rồi được về nhà, một phen hú vía.
Nhưng không dừng lại ở đây, lúc thai được 34tuần thì mình rỉ ối, tự nhiên nó chảy ra như mình đi tiểu vậy. Rồi vô bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nói giờ rỉ ối rồi để lâu sẽ nhiễm trùng nguy hiểm, mà sinh bé lúc này cũng rất nhiều nguy cơ chảy máu não, suy hô hấp...nhiều lắm mà lúc đó mình không còn tâm trạng để nghe. Họ cho mình tiêm trưởng thành phổi, truyền giảm co được 2 ngày nhưng e bé gò càng nhiều, nên không truyền nữa, bác sĩ bảo giờ sinh thôi chứ không giữ thêm được nữa. Lúc đó mình lên bàn sinh rồi mà ông bác sĩ trẻ trẻ còn hù mình thêm 1 lần nữa nói e bé nhiều khi sinh ra sẽ bị như thế này thế kia, tệ hơn nữa là không sống được...mình khóc nức nở, trời ơi, mình đã hiếm muộn rồi, khó khăn lắm mới có thai, sao lại bị như thế này nữa, nhưng mình cố giữ bình tĩnh, lấy sức để rặn chứ giờ mà mình buông xuôi thì con mình sẽ ra sao. Lần đầu tiên mình biết cảm giác vừa đau đẻ vừa sợ hãi. Sau một hồi được sự hỗ trợ của bác sĩ và 3 y tá, bé mình cũng chào đời, được 2,2kg. Chưa được nhìn mặt con thì y tá đã ẩm con đi rồi. Mình về phòng hậu sản nằm, thấy mẹ nào cũng có bé bên cạnh mà mình thì không, tủi thân vô cùng, không biết con mình thế nào.
3 ngày sau mình xuất viện nhưng con mình vẫn còn nằm lồng kính, 1 tuần sau bệnh viện mới cho gọi mẹ lên tập cho con bú. Lần đầu tiên nhìn thấy con sau gần 10 ngày sinh, cảm giác thật khó tả, lúc đó mình luống cuống không biết bồng con như thế nào, bé thì quá nhỏ mình chỉ bồng đại theo bản năng. Được ôm con vào lòng sau hơn 4 năm ròng rã thật sự không gì hạnh phúc bằng, cũng may bé mình sinh non nhưng vẫn phát triển bình thường, giờ bé sắp sinh nhật lần thứ 3, nhìn con mà thầm cám ơn ông trời đã đưa con đến bên mẹ. Mình luôn cầu mong cho những mẹ hiếm muộn sẽ được làm mẹ như mình. Các bạn phải luôn có niềm tin là mình sẽ được làm mẹ nhé😘😘