Mamibabi Tư vấn
Hôm nay tôi thức dậy và muốn tự mặc quần áo, nhưng ba mẹ nói rằng "Không, muộn rồi, con mặc bao giờ mới xong". Điều đó làm tôi có chút thất vọng.

Tôi muốn tự ăn sáng nhưng rồi ba mẹ lại nói "Không, con ăn dơ lắm, mẹ đút cho con". Tôi thấy buồn.

Tôi muốn tự leo lên xe để ba mẹ đưa tôi tới trường, nhưng họ lại nói "Không đang gấp lắm, không có thời gian đâu" và họ nhấc bổng tôi lên xe. Lúc này tôi muốn khóc quá.

Tôi muốn tuột khỏi xe nhưng họ nói "Không, muộn quá rồi" và họ bế tôi xuống. Tôi muốn chạy khỏi họ.

Rồi tôi muốn chơi xúc xắc, nhưng người lớn, họ lại nói "Không, con làm sai rồi, phải làm thế này..." và tôi chẳng muốn chơi xúc xắc nữa. Tôi muốn chơi chiếc ô tô mà bạn đang chơi, vì vậy tôi lấy nó. Họ nói với tôi "Không được làm như vậy, phải chia sẻ". Tôi không biết mình làm gì sai, nhưng tôi thấy buồn. Tôi đã khóc thật sự. Tôi muốn ôm, nhưng họ chỉ đứng nhìn tôi rồi họ nói "Không, chẳng có gì phải khóc cả, nín ngay".

Đã tới lúc đi ra ngoài. Tôi biết vì họ cứ lặp đi lặp lại "Dọn đồ chơi của con đi". Tôi không biết chính xác mình phải làm gì nữa, nên tôi cứ đợi xem có ai tới chỉ và làm cùng mình không. Nhưng họ lại lớn tiếng "Sao thế? Tại sao con cứ ì ra, cất đồ chơi nhanh lên nếu không là bị phạt đấy".

Vâng, tôi không được tự phép mặc quần áo, không được tự ăn, không được tự đi xe nhưng bây giờ họ yêu cầu tôi tự dọn dẹp đóng gói đồ chơi. Tôi thì chẳng biết làm thế nào cả. Đáng ra nên có ai đó chỉ cho tôi chứ? Mình phải bắt đầu từ đâu? Những thứ này cho vào đâu? Tôi nghe thấy rất nhiều từ, nhưng tôi không hiểu họ đang thực sự yêu cầu gì. Tôi sợ mình làm sai và không muốn di chuyển. Tôi sợ quá, tôi nằm lăn ra sàn và khóc đây!

Và tới giờ ăn tối, tôi chỉ muốn ăn những gì tôi thích. Nhưng họ nói "Không, con còn nhỏ, ba mẹ sẽ cho con ăn". Nó khiến tôi cảm thấy mình nhỏ bé. Tôi cố gắng lấy thức ăn trước mặt nhưng họ không đưa cho tôi, họ đút cho tôi thứ tôi không thích vào nói "Đây đây, ăn thử một miếng nào" và thậm chí còn ép tôi nhai. Tôi tức giận, tôi khóc và ném đồ đi. Tôi không muốn ăn nữa. Tôi muốn rời khỏi ghế... nhưng không ai cho phép tôi làm điều đó. Họ cứ tiếp tục nói tôi nên ăn gì đó. Nó khiến tôi khóc nhiều hơn. Tôi vừa đói, vừa buồn vừa thất vọng. Tôi mệt mỏi và tôi muốn được ôm. Tôi không cảm thấy an toàn và không được bảo vệ. Điều đó khiến tôi sợ. Tôi càng khóc to hơn.

Tôi đã 2 tuổi. Không ai cho phép tôi mặc quần áo. Không ai cho phép tôi đi tới nơi tôi muốn. Không ai cho phép tôi tự ăn. Nhưng tôi phải biết cách chia sẻ, vâng lệnh, nghe lời, hay là chờ đợi. Họ mong tôi biết phải nói gì, phải làm gì và làm thế nào để đối phó với cảm xúc của mình.

Tôi phải ngồi yên hoặc biết rằng nếu tôi ném thứ gì đó xuống sàn, nó sẽ vỡ/hỏng. Có điều tôi thậm chí còn chẳng biết nó là gì. Tôi không được phép dùng kéo, buộc dậy, thắt nút, chạy, ném hay làm những gì tôi có thể làm. Tất cả những gì tôi quan tâm và có thể gây rắc rối hay phiền toái đều là thứ tôi không được phép làm.

Tôi 2 tuổi, và tôi không phải là một cơn "ác mộng". Tôi buồn. Tôi lo lắng. Tôi hồi hộp, quá tải và bối rối. Hãy cho tôi được là một đứa trẻ 2 tuổi bình thường. Hãy cho tôi một cái ôm. Điều tôi cần có lẽ là ai đó ngồi xuống thấp để ôm tôi hoặc bế ôm tôi đứng lên. Chỉ cần vậy, mà thôi.

Nguồn: Dejah Roman, Việt hóa bởi Raised Happy
Minh họa: Chiaki Okada

0 Trả Lời
Lưu lại

Tải app để tham gia
Hoặc quét mã trên điện thoại để tải
Lưu ý: Thông tin tư vấn tại Mamibabi chỉ mang tính chất định hướng, không có giá trị thay thế chỉ định của bác sĩ. Mamibabi không chịu trách nhiệm về những trường hợp tự ý áp dụng mà không có chỉ định của bác sĩ.
Nhận ngay 5,000+ hoạt động Thai giáo, Giáo dục sớm, Tập nói sớm, Ăn dặm VIP
Thai giáo
Giáo dục sớm
EASY, Luyện ngủ
Tập nói sớm
Ăn dặm VIP
Tư vấn 1:1
XEM THÊM CHỦ ĐỀ
Nuôi dạy con
Chia sẻ, học hỏi cách nuôi dạy con khoa học nhất
TÌM KIẾM