Khi mình viết ra những dòng này thật sự mình cảm thấy mình sắp bị trầm cảm đến nơi rồi, không phải trầm cảm sau sinh vì bé mình đã hơn 13m, mình ở nhà đc gần 2 năm rồi đó mọi người, ở nhà ck, vừa chăm con, vừa làm việc nhà, vừa nghe ng này ng kia xỉa xói, thật sự mình sắp bùng nổ tới nơi rồi. Kể 1 xíu về gia đình ck mình, mẹ ck buôn bán quần áo, vì biết cái nhà này khó sống thế nào nên rất thương mình và luôn động viên mình cố gắng, ck mình thì đưa hết lương cho mình và không bao giờ quản chuyện tiền bạc, ngày nào về sớm đều chở 2 mẹ con đi chơi. Cứ nghĩ mình là đứa hp nhất rồi đúng hok, nhưng không, tại sao mình nói ở đây khó sống, mình sống cùng bà nội ck, năm nay bà gần 90 tuổi, là 1 người cực kì kĩ tính và hay săm soi từng tí 1, bố ck thì ở nhà sáng ra ruộng chiều về nhậu, cũng không phụ mình coi cháu đc xíu nào. Xung quanh nhà gồm gần chục nhà đều là con cháu ruột của bà nội ck mình. Mỗi buổi sáng mình dậy làm việc nhà, rồi đi chợ cơm nước rồi lo cho con, đến đi vs cũng không đi đc, con mình là 1 đứa cực kì khó nuôi, khó ăn khó uống khó chơi, không theo ai hết nên mấy bà xung quanh nhà cũng chả ai buồn coi dùm, cứ bĩu môi cho 2 mẹ con nó ôm nhau, không phụ đc j mà suốt ngày nói về cách mình dạy con, chê trách không biết nuôi con con còi con ốm, bà nội ck thì toàn nói sắt xéo, cứ coi con không làm đc việc nhà thì bà chả nói j, bà cầm cây chổi tự quét mà cố tình để mấy bà xung quanh nhà thấy rồi ngta hỏi nhà có dâu con đâu mà để bà già 90 tuổi làm thì bà nói nó chẳng chịu làm để bà phải làm, còn mình mà làm j con mình khóc thì bà lại nói ai khiến m làm để đó coi con đi, trước con còn nhỏ 1 ngày ngủ mấy cữ mình cũng có tgian làm này kia, nay nó lớn rồi chỉ ngủ trưa khoảng 2 3 tiếng, nấu cơm giặt đồ toàn để con chơi xung quanh, mà nó biết đi rồi, hở là đi mất hay là phá này nghịch kia, rồi lỡ nó té thì mình lại bị chửi hội đồng là không biết coi con, con muỗi chích cũng bị chửi, bà nội ck thì khó tính ngay cả việc cho con mình ăn bà cũng ngồi kế bên chỉ đút nó đi nó nuốt rồi ,cho uống nước đi, bà chỉ từng muỗng làm mình như 1 cái máy chăm con chứ không phải là 1 người mẹ nữa, làm j bà cũng đứng chỉ tay 5 ngón, ngay cả cho con vào phòng chơi thì 1 ngày bà cũng mở cửa nhìn 80 lần xem 2 mẹ con đang làm j để nói, mấy hôm bực quá mình bật lại thì ôi thôi họp hội bàn đào mấy bà xung quanh nhà lên án nói cả tháng chưa hết, cơ bản thì mẹ ck mình cũng làm dâu ở đây mấy chục năm rồi nên biết miệng mồm mấy bà ở đây như thế nào nên có nói j mình bà cũng chẳng tin. Nhà ck mình thì ở quê còn nằm sâu trong hẻm nên nếu ck mình không chở zk con đi chơi thì 2 mẹ con chỉ biết đi lòng vòng mấy bà trong xóm thôi chứ ra tới đường thì xa lắm, gặp nhà ck trên dưới nuôi gà nó dơ toàn cứt gà nên mình lúc nào cũng phải theo nó 24/24 sợ nó bốc bậy bạ bỏ miệng, nói chung rất ư là gò bó và bức xúc trong lòng. Mình nói ck mình là mình quyết định qua tết đi làm lại mà cả ck và mẹ ck đều không thích vì ck nói ráng chịu cực vài năm cho con lớn tí rồi ra trường chứ con khó quá đi lớp sớm tội con, mẹ ck thì nói muốn ăn uống mua sắm j thì nói mẹ mẹ cho tiền, thực chất vì bà cũng không muốn ở nhà, nên bà đi bán từ sáng đến tối mới về, có mình thì mình lo cho bà nội chứ h mình đi thế nào ngta cũng nói nhà hok ai chịu nuôi bà. Mình mệt mỏi quá không biết thế nào, giờ mà coi con cho ra trường phải cỡ 1 năm nữa, con nó biết nói mới dám ra trường. Thật sự bất lực