CON LÀ ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT...
Khi biết tin mang thai, chắc chắn đa phần chúng ta đều nhảy cẫng lên mừng rỡ vì mình đã tạo ra được một mầm sống bé nhỏ. Háo hức chờ đợi đến từng kỳ siêu âm, đặt tay lên bụng để cảm nhận trái tim thứ 2 đang đập mạnh mẽ, thích thú tột cùng khi cảm nhận được cú đạp đầu đời... Nhưng chẳng bao lâu thì nỗi khổ ập tới... Nào là đau lưng, đau háng, đau xương chậu; nào là mất ngủ, khó thở, đầy bụng, ợ nóng; chưa hết nào là béo, là mụn, rồi rạn, thâm... Nhưng nhằm nhò gì, để được làm mẹ, những điều đó quá ư là bình thường.
Ngày cán đích, mong lắm một cơn đau đẻ. Nhưng nào ai thấu nỗi đau không gì diễn tả được. Đau xé ruột gan, đau không ngồi được, không nằm được, đứng cũng không xong. Mỗi lần con thúc xuống để cố gắng chui ra khỏi bụng mẹ là một lần đau như chết đi sống lại. Cảm giác đau thấu da thịt khi khâu sống từng mũi chỉ nghe sồn sột, còn chẳng thấm gì so với cơn đau đẻ thì đủ hiểu là đau tới mức nào. Ấy thế mà, phụ nữ ai chả phải đẻ, làm như mỗi mình mình đẻ.
Vậy mà vẫn chưa phải nỗi khổ nhất của phụ nữ đâu. Mang bầu háo hức bao nhiêu thì sinh con ra lại muốn nhét nó vào bụng bấy nhiêu.
Sự thay đổi hoomon sau sinh làm em có cảm giác ích kỷ, chỉ muốn nhốt mình và con trong phòng, không muốn ai động vào con. Cảm thấy khó chịu với tất cả mọi người, cảm thấy chán ghét những lời dạy bảo.
Bao giờ thì em thôi trách mình khi có những khoảng thời gian con quấy khóc, vò võ một mình, ám ảnh tiếng khóc, sợ hãi màn đêm... e đã từng phát vào mông con đầy giận dữ. Nhưng lại không muốn nhờ cậy ai, vì sợ mang tiếng người mẹ tồi. Càng một mình càng áp lực, càng không thể giải toả dù biết đó không phải là lỗi của con.
Bao giờ thì em mới có lại được giấc ngủ trọn vẹn 8- 10 tiếng mà không phải 2-3 tiếng 1 giấc hoặc thức thông? Một tháng, 3 tháng hay 1 năm nữa? Con ngủ thì mẹ tranh thủ ngủ đi - câu nói muôn thuở nghe tới mức phát ghét. Con ngủ ai tranh thủ đi vệ sinh, rửa bình sữa, chưa kể kích hút sữa, giặt vội vài cái khăn xô, ăn tạm vài thứ chứ rất mau đói bụng... đến khi ngả lưng thì con cũng gần tỉnh. Hoặc thử không phải làm việc gì thì con ngủ mẹ cũng đã vào giấc được ngay đâu, lại trằn trọc, lại sợ con tỉnh giấc, lại vỗ vỗ, canh cánh bên con. Ai trả lại cho em một giấc ngủ ngon lành?
Những vết rạn trên cơ thể có thể mờ đi nhưng mãi mãi không xoá được, như dấu mốc thiêng liêng của một lần làm mẹ. Rồi đầu bù tóc rối tóc rụng, bụng sổ một đống, bầu ngực chảy xệ... Có những nỗi khổ mà chỉ cần soi gương em dễ dàng bật khóc.
Sẽ không bao giờ còn những ngày hồn nhiên, vô lo vô ưu. Sẽ là 6 tháng tách biệt các mối quan hệ xã hội hay 1 năm, hay là ở nhà cho đến khi con lớn? Thông tin nghề nghiệp em sẽ ghi là Văn phòng hay Nội trợ? Em là chính em: xinh đẹp, tự tin hay sẽ rút về làm cái bóng của người khác?
Những tưởng sinh con ra ôm thiên thần bé bỏng, ngoan ngoãn thế là làm mẹ. Nhưng em bé thật sự của chúng ta không ngủ ngon như những tấm ảnh, không phải lúc nào cũng tươi cười như tưởng tượng, không khoẻ mạnh như chúng ta mong đợi. Con quấy khóc, con ốm đau, con biếng ăn, con thế nào đi chăng nữa cũng một tay mẹ. Công việc "làm mẹ" thực sự là công việc nhiều áp lực nhất.
Thế nhưng khi ngắm điều tuyệt vời mà mình đã tạo ra, người mẹ nào cũng chấp nhận tất cả. Em có thể quên hết những thứ em kể, có thể làm mọi thứ; nhưng bù lại điều em cần chỉ là sự thấu hiểu và sẻ chia.