Bạn mình li hôn chồng và giờ chuẩn bị tái hôn.
Nó bảo, thế là tớ sắp qua hết các “kiếp nạn” rồi. Rồi nó nhẩn nha kể:
Chuẩn bị li hôn, mọi người sẽ bàn tán: Sướng thế mà cứ rồ lên. Không biết thương con à. Rồi sẽ là vô số lời khuyên: Thôi, nhịn đi vì con. Bố mẹ chia tay thì con nó khổ lắm.
Nếu nhất định ly hôn sẽ có người thì thầm với chồng: Ối giời, tiếc gì, quơ đâu chả được gái trẻ.
Sau khi li hôn, nếu chưa có ai, mọi người sẽ bĩu môi: Đấy, tưởng là hay lắm, tưởng cao giá lắm, có đứa nào nó thèm rước.
Còn nếu có thì sẽ xì xào: Biết ngay mà, bỏ chồng để được tí tởn, chỉ khổ đứa con.
Nếu lấy người hơn tuổi: Ham giàu à? Lấy về mà hầu à?
Nếu lấy người kém tuổi: Bỏ tiền bao trai.
Lấy xong mà không đẻ: Ở gá vào với nhau thế bền sao được.
Lấy xong mà đẻ: Vác cục nợ vào thân, sướng chửa.
Mà không chỉ một vài người. Sẽ có rất nhiều người cùng chung những “nhận định” như thế. Và cũng oái oăm thay, những nhận định đó đều từ phụ nữ.
Nghe bạn kể mà ngậm ngùi. Và mình cứ nghĩ, sao phụ nữ chúng mình cứ hay chĩa mũi dùi vào nhau và đưa ra vô số những phán đoán dễ gây tổn thương cho nhau.
Khuôn mặt ai đó đẹp chắc là đổ vào đó khối tiền để đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Có sự nghiệp chắc do bố mẹ sắp đặt.
Con đường sự nghiệp thuận lợi, khéo mà cặp bồ với sếp.
Chồng cặp bồ là do con “hồ ly tinh” mua chuộc.
Làm mẹ chồng không dạy con trai phải có trách nhiệm với gia đình, với vợ con, các bà chỉ tìm cách mắng con dâu lười làm, không biết tính toán việc gia đình, không biết nuôi con.
Làm con dâu không học cách vun vén hôn nhân chỉ biết trách mẹ chồng khó tính, lên mặt dạy đời, can thiệp vào chuyện gia đình mình.
Phụ nữ cứ lẳng lặng đùn đẩy trách nhiệm, nhất quyết phải tìm một người phụ nữ khác thay thế cho những lỗi lầm.
Phụ nữ đem hết những ấm ức với đàn ông, những buồn phiền của bản thân ném về một người phụ nữ khác.
Nhưng...
Nếu chúng ta không thể thương xót người phụ nữ khác, sao có thể thương xót bản thân.
Nếu chúng ta không thể khoan dung với người phụ nữ khác, sao có thể từ bi và tử tế với bản thân.
Phụ nữ và phụ nữ không phải kẻ địch mà là “đồng minh” chứ.
Vì chúng ta đều là phụ nữ, đều có những phút giây nào đó lao đao giữa cuộc đời…
Phải không bạn...
Phan Hồ Điệp